Nam Cung Tiểu Nhụy hừ lạnh một tiếng, tức giận đùng đùng nói:
- Chính là kẻ xấu này! Mỗi lần cần người ta, đều dùng lời ngon tiếng ngọt, chăm sóc đến tận răng, dùng xong rồi, liền lau miệng rời đi, không bao giờ đến nữa, đáng ghét.
Trường Nhạc công chúa chớp chớp đôi mắt to trong suốt, thấp giọng nói:
- Quả nhiên đáng ghét. Hôm nay hắn làm gì ở cung? Có phải tham gia hôn lễ của tỷ tỷ không?
Nam Cung Tiểu Nhụy khinh bỉ nói:
- Nhất định là tới vỗ mông ngựa Hoả Nguyệt tỷ tỷ rồi, không biết xấu hổ.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói một lời, cũng không giải thích.
Trong lòng hắn kỳ quái, hai cô nương này, một quận chúa, một tiểu công chúa, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở cái chỗ này?
Cho dù đá bóng chơi đùa, trong cung lớn như vậy, làm sao có thể đột nhiên tới đây chứ?
Mấy cung nữ này cho dù có ngốc hơn nữa, cũng nên biết cái chỗ này, không thể tùy tiện tới đây đùa giỡn được?
Đúng lúc này, Nam Cung Tiểu Nhụy đột nhiên nhìn về phía sau gọi:
- Mỹ Kiêu tỷ tỷ! Mỹ Kiêu tỷ tỷ! Đến đây, ngươi xem kẻ xấu nào đang đến.
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhất thời trong lòng giật mình, ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn về phía sau các nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay mặc một thân hồng y, dáng người vẫn yểu điệu như trước, thướt tha, chỉ là sắc mặt của nàng hình như không được dễ nhìn cho lắm, sau khi thấy hắn, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Nàng ôm một quả bóng da khác, chậm rãi đi tới, nhìn hắn vài giây, mở miệng nói:
- Ngươi có phải đi nhầm chỗ rồi không? Cung điện của trưởng công chúa, ở đằng kia.
Hai cung nữ bên cạnh nhìn về phía nàng.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ta đến gặp bệ hạ, hôm nay đến cung, ngoại trừ đến tham gia hôn sự của trưởng công chúa ra, còn đến để thỉnh tội với bệ hạ.
Nam Cung Mỹ Kiêu ôm chặt bóng da, khẽ run rẩy một chút, môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại nhìn cung nữ bên cạnh một cái.
Lạc Thanh Chu cắt ngang lời nàng muốn nói:
- Quận chúa, hôm nay ta thành tâm thành ý đến xin lỗi bệ hạ. Có người ở nhà đang chờ ta, ta sẽ cố gắng trở lại càng sớm càng tốt.
Nam Cung Mỹ Kiêu sắc mặt tái nhợt, nhìn Hạ Thiền phía sau hắn một cái, nói:
- Bệ hạ rất bận rộn….
Lúc này, cung nữ bên cạnh đột nhiên nói:
- Quận chúa, chúng ta vẫn nên mau dẫn tiểu công chúa đến sân bóng hoặc hậu hoa viên chơi đi, nếu bị tổng quản nhìn thấy, chúng nô tỳ đều phải chịu phạt.
Nam Cung Tiểu Nhụy đột nhiên trừng mắt nhìn nàng nói:
- Sợ cái gì? Nếu hắn dám phạt các ngươi, các ngươi cứ việc tới tìm bổn quận chúa! Bổn quận chúa bảo Trường Nhạc đi tìm Thái hậu, để thái hậu mắng bọn họ.
Lập tức nàng lại dùng vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi sao lại chọc hoàng đế ca ca tức giận vậy? Hôm nay là ngày đại hôn của Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, ngươi lại muốn tới thỉnh tội, ngươi thật biết chọn ngày. Hoàng đế ca ca người ta bây giờ đang bận gặp khách quý, mới không có thời gian để ý tới ngươi.
Nói xong, nàng lại đột nhiên đi tới, lôi kéo ống tay áo rộng thùng thình của Lạc Thanh Chu nói:
- Đi, trước tiên cùng chúng ta đi đá bóng, đợi lát nữa cùng đi tham gia hôn lễ của Hoả Nguyệt tỷ tỷ, chờ sau khi tham gia hôn lễ xong, bản quận chúa tự mình cùng ngươi đi thỉnh tội với hoàng đế ca ca. Đúng rồi, còn có Trường Nhạc, đến lúc đó để Trường Nhạc cùng chúng ta đi. Hoàng đế ca ca có thể thích ta, cũng có thể yêu thương Trường Nhạc, có hai người chúng ta đi cùng, Hoàng đế ca ca khẳng định sẽ không trách phạt ngươi, đi nhanh đi.
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nam Cung Mỹ Kiêu thầm lo lắng, đang muốn tới cùng kéo hắn, tại cửa Vĩnh Diên cung cách đó không xa, đột nhiên truyền đến âm thanh the thé của Lý Quý.
- Ôi, Lạc công tử tới rồi! Nào nào, vào đi! Bệ hạ đã chờ công tử rất lâu, còn nói lát nữa phải cùng công tử đi tham gia hôn lễ của trưởng công chúa.
Lập tức lại khom người, vẻ mặt cười nói:
- Ba vị điện hạ, các người đi chơi trước, chờ bệ hạ gặp Lạc công tử xong, lại để Lạc công tử đi chơi với các người, được không?
- Không được.
Nam Cung Tiểu Nhụy nghiêm túc nói:
- Lý Quý, Trường Nhạc bây giờ muốn Lạc Thanh Chu đi chơi với nàng, có phải hay không, Trường Nhạc?
Trường Nhạc công chúa sửng sốt một chút, đang khó xử, cánh tay đột nhiên bị người ta bóp một cái, nàng “a” một tiếng, lập tức nói:
- Lý công công, để... Để Lạc ca ca đi chơi với Trường Nhạc một lát, được không?
Sắc mặt Lý Quý cứng đờ, đang không biết nên trả lời như thế nào, Lạc Thanh Chu bị Nam Cung Tiểu Nhụy nắm lấy ống tay áo, đột nhiên chắp tay nói:
- Điện hạ, các ngươi đi trước, thảo dân đi gặp bệ hạ, lát nữa sẽ đi qua.
Nói xong, nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Tiểu Nhụy ra, trực tiếp xoay người rời đi.