Lạc Thanh Chu nhìn nàng ở trên lưng ngựa phập phồng nằm úp sấp đi xa, chỉ đành nói:
- Sư thúc, trở về nghỉ ngơi thật tốt, nhớ uống nhiều nước nóng!
Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn nằm bất động trên lưng ngựa, làm bộ như không nghe thấy.
Đợi thân ảnh dưới chân núi xoay người rời đi, lông mi nàng run rẩy, chậm rãi mở hai mắt ra, chột dạ một hồi, hai tay chống lưng ngựa, chậm rãi đứng thẳng người lên, trên gương mặt lạnh như băng không biết từ khi nào, dâng lên hai vết ửng đỏ.
Con ngựa tiếp tục đạp tuyết, giẫm lên con đường núi gồ ghề, từng bước đi lên.
Nàng lại ngây người một lát, cất thảm nhung trên người, sửa sang lại quần áo phía sau, buộc dây đỏ sau lưng, sau đó lấy lược ra, chậm rãi chải tóc dài như mun...
Trở lại động phủ.
Nàng ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt lại vận chuyển tâm pháp.
Trong cơ thể có thêm một luồng ấm xa lạ mà cường đại, đang tản ra khí tức nóng rực mà nóng bỏng, dung nhập vào trong cơ thể đã sớm tích tụ năng lượng của nàng, bắt đầu theo kinh mạch của nàng, chảy về phía tứ chi bách hài cùng các huyệt khiếu của nàng.
Một thanh kiếm ý ngưng tụ mà thành kiếm ảnh, từ giữa hai hàng lông mày nàng bay ra, đột nhiên hóa thành vô số kiếm ảnh trong huyệt động, đan xen nhau, tạo thành một tấm lưới kiếm trận, bao phủ nàng ở trung tâm...
Lúc Lạc Thanh Chu về đến nhà, đột nhiên cảm giác không khí trong nhà không đúng.
Toàn bộ người trong nhà đều tụ tập ở đại sảnh, ngay cả Tần đại tiểu thư từ trước đến nay rất ít đi ra cũng đứng ở trước cửa sổ.
Tần nhị ca nắm chặt tay, vẻ mặt tức giận.
Tần Văn Chính âm trầm, trầm mặc không nói.
Tống Như Nguyệt cầm khăn tay, lau nước mắt, đã khóc thành tiếng.
Tần nhị tiểu thư cũng nhíu mày, trầm mặc không nói.
Khi Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Không đợi hắn hỏi, Tống Như Nguyệt đã khóc nói:
- Thanh Chu, đại ca ngươi sắp bị giết rồi. Lãng nhi đáng thương, trung thành tận tâm vì nước, toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, lại rơi vào kết cuộc như vậy, hu hu...
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến đổi, nói:
- Có tin tức của đại ca?
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Hôm nay phụ thân vào thành tìm hiểu, nội thành truyền ra tin tức, nói ba ngày sau đại ca sẽ bị chém đầu ở Ngọ môn hoàng cung, với tội danh khi quân phản quốc.
Tần Xuyên ở một bên, đỏ mắt nói:
- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Đại ca trung thành tận tâm với Hoàng đế, đối với quốc gia càng trung thành không kém, làm sao có thể khi quân phản quốc?
Hắn cắn răng nói:
- Phụ thân, các người ở nhà đợi, ta sẽ vào thành một mình giúp đại ca giải oan!
Dứt lời, hắn tức giận đùng đùng, muốn rời đi.
Tần Văn Chính giận dữ quát:
- Đứng lại!
Tống Như Nguyệt cuống quít khóc chạy tới, ôm chặt lấy hắn, khóc cầu xin:
- Xuyên nhi, ngươi không thể đi, nếu ngươi một đi không trở lại, Tần gia ta sẽ tuyệt hậu...
Tần Xuyên nắm chặt tay, đứng ở cửa một hồi, đột nhiên lệ rơi như mưa:
- Chỉ trách hài nhi vô năng, hài nhi không biết cố gắng, hài nhi nếu tu luyện tới cảnh giới Đại Võ Sư, cần gì phải uất ức như vậy? Trực tiếp giết vào hoàng cung, giết hết bọn cẩu đó.
Tần Văn Chính vỗ bàn, tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi không phải vô năng, là ngu xuẩn! Đồ thiếu hiểu biết! Cho dù ngươi là Đại Võ Sư, thì có thể như thế nào? Ngươi cho rằng trong cung không có Đại Võ Sư? Thập đại thị vệ, thủ lĩnh ngự lâm quân, người nào không có cảnh giới Đại Võ Sư? Ngươi một mình xông vào, là sợ đại ca ngươi chết một mình cô đơn à? Hay sợ lão tử Tần gia còn chưa tuyệt hậu? Đồ ngốc!
Tần Xuyên rơi nước mắt nói:
- Phụ thân, nếu hài nhi đạt cảnh giới Đại Võ Sư, ít nhất có thể đi vào liều mạng với bọn họ. Bây giờ hài nhi trơ mắt nhìn đại ca bị giết, ngay cả cửa cung cũng không vào được, thật uất ức, thật vô dụng...
Sắc mặt Tần Văn Chính khó coi, tay vịn ghế khẽ run rẩy, mắt nhìn thẳng vào hắn, vẫn không tiếp tục răn dạy, mà thở dài một hơi, nói:
- Chuyện đã đến nước này, nói những thứ này thì có ích gì? Chuyện này, ai cũng không thể cứu vãn được. Đây là con đường do đại ca ngươi tự mình lựa chọn, chỉ có thể để cho hắn tự mình đi hết. Cạnh vua như cạnh hổ, nếu hắn đã chọn con đường này, vậy không thể trách được người khác.
Nói đến đây, hắn đột như già đi nhiều tuổi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:
- Thật ra từ ngày hắn đi theo ra ngoài thành, lại nói không thể trở về, ta cũng đã đoán được kết quả này...
Tống Như Nguyệt càng khóc lớn hơn.
Mai nhi, Thanh nhi và đám nha hoàn, cũng ở ngoài cửa lau nước mắt.
Những người khác đều rưng rưng.
Chỉ có Tần đại tiểu thư một thân bạch y, đứng trước cửa sổ, an tĩnh nhìn bông tuyết rơi xuống trong đình viện, thần sắc vẫn lạnh như băng, mặt không gợn sóng.