- Đối với người tu luyện mà nói, thời gian mới là trân quý nhất, đối với ta mà nói, thời gian chính là sinh mệnh. Ta sử dụng thời gian và niềm vui để trao đổi với hắn, hơn nữa hắn cũng chả bị thiệt gì. Bởi vì đó là thứ mà hắn cần nhất.
- Dù sao ngươi nói như thế nào cũng có lý.
- Sư thúc, ngươi cũng không phải mới biết, ta tài hoa đầy mình, miệng mồm rất lợi hại.
- Ngươi...... Đừng...
Con ngựa chạy nhanh, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm mênh mông.
- Đúng rồi sư thúc, ngươi tìm được người luyện chế Cửu Khiếu Tụ Linh Đan chưa?
- Vẫn... Vẫn chưa... Chờ Tôn trưởng lão...
- Sư thúc, đưa tài liệu cho ta đi, ta có một bằng hữu, không chỉ là Luyện Khí đại sư, còn là Luyện Đan đại sư, chỉ cần tài liệu đủ tư cách, tỷ lệ thành công của nàng rất cao.
- Không... Ngươi đừng...
- Không cho, hay là...
- Cho...
Gió lạnh gào thét mà qua, ngựa đạp trên tuyết trắng.
Trong khi đó.
Kinh đô, hoàng cung, trong Dao Hoa cung.
Thiếu nữ cao gầy mặc hồng y, tay cầm một thanh hỏa diễm thương, luyện thương trong một gian mật thất rộng lớn, dáng người lãnh khốc mà thướt tha kia, ở trong màn đỏ tung bay như ẩn như hiện.
Trên hàng lông mày nàng sáng lên một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi, hồng mang quanh thân lóe ra, giống như hỏa diễm thiêu đốt, váy đỏ cùng mái tóc bay lên trong ngọn lửa, dưới váy là một đôi chân ngọc trắng như tuyết, bộ bộ sinh liên*, như đang múa.
*Mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ.
- Vụt!
Nàng đâm ra một thương, ngay hồng tâm giữa bức tường, lập tức bị mũi thương phun ra một ngọn hỏa diễm thương, đâm mạnh vào hồng tâm, xuyên qua toàn bộ bia ngắm.
- Cạch!
Toàn bộ mục tiêu đều bị hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Nàng lại luyện thêm một hồi lâu mới dừng lại.
Bộ ngực cao vút của nàng hơi phập phồng, trên trán xuất hiện mồ hôi trong suốt, ấn ký hoả diễm giữa hai hàng lông mày cũng dần dần biến mất không thấy.
Sau khi tất cả đều bình tĩnh lại, nàng thu hồi trường thương, một đôi chân ngọc trắng như tuyết lộ ra đi về phía bồn tắm.
Váy đỏ rơi xuống, mái tóc dài xõa tung.
Một cơ thể cao gầy thướt tha, tuyết trắng không tỳ vết tuyệt mỹ, hiện lên trong ánh đèn lập loè, trên da thịt tuyết trắng kia là những giọt mồ hôi đang rớt xuống.
Ào!
Hồ nước gợn sóng, cánh hoa lắc lư.
Nàng bước vào bồn tắm, dựa vào tảng đá phía sau rồi nhắm mắt lại.
Im lặng trong một thời gian dài.
Nàng uy nghiêm mà lười biếng mở miệng nói:
- Thế nào rồi?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng:
- Lăng Tiêu tông truyền tin đến, hắn đồng ý, Thái hậu và Hoàng đế đã triệu tập tất cả mọi người đến thương lượng, thời gian khi nào có lẽ vài ngày nữa sẽ quyết định.
Trong bồn tắm lại yên tĩnh hồi lâu mới vang lên một âm thanh lạnh như băng:
- Ngươi đi chuẩn bị một chút, đêm nay bổn cung phải ra khỏi thành một chuyến, đi đưa cho hắn một món đồ.
- Vâng, điện hạ.
Trên sông Vân Vụ, yên tĩnh như lúc ban đầu.
Lạc Thanh Chu dắt ngựa, leo lên thuyền nhỏ, ánh mắt nhìn mặt sông bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng có chút lo lắng cho Long Nhi.
Long nhi lúc này, hẳn đã bế quan rồi chứ?
Không biết Nguyệt tỷ tỷ đã tới chưa?
Nếu chỉ có một mình Long nhi ở Long cung, nếu trong lúc tu luyện xảy ra sai sót gì, ai có thể giúp nàng đây?
Gió sông thổi tới, mang theo tia lạnh thấu xương. Bông tuyết chậm rãi rơi xuống sông, không còn dấu vết.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, quyết định lại gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ, hỏi một chút.
Hắn lấy bảo điệp đưa tin ra, đang muốn gửi tin nhắn lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trên lưng ngựa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc yên lặng nằm sấp ở nơi đó, nhắm hai mắt lại, lông mi rung động, bộ ngực cao vút hơi phập phồng, mái tóc đen nhánh xõa xuống, giống như thác nước đen từ vai trượt xuống, buông xuống bên bụng ngựa, theo thuyền nhỏ phập phồng hơi lay động...
Lạc Thanh Chu lấy tấm thảm nhung từ trong nhẫn trữ vật ra, đắp lên người nàng.
Sau đó mới nhắn tin cho Nguyệt tỷ, hỏi nàng đã tới chưa.
Khi chiếc thuyền nhỏ đến bờ sông, phía bên kia cũng đã trả lời: 【 Rồi 】
Lạc Thanh Chu lập tức nói: 【 Được, ta đi qua trễ một chút 】
Đối phương không trả lời nữa.
Lạc Thanh Chu dắt ngựa lên bờ, trực tiếp vòng ra sau núi.
Đợi hắn đi tới chân núi, đang muốn ôm người trên lưng ngựa xuống, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi trở về đi, mặc kệ ta.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, thấy nàng vẫn nhắm mắt như trước, nằm sấp trên lưng ngựa không nhúc nhích, lo lắng nói:
- Sư thúc, hay ta đưa ngươi lên.
Lệnh Hồ Thanh Trúc vùi hai má vào bờm ngựa, lạnh như băng nói:
- Không cần.
Khi Lạc Thanh Chu còn muốn nói cái gì đó, chân Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên khẽ động, đá vào bụng ngựa, ngựa trực tiếp nâng móng chân lên, bắt đầu lên núi.