Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2015: Phụ thân nghe lén, Lạc Thanh Chu từ chối hôn sự (2)




Phải biết rằng, hiện giờ trong đại điện, cao thủ như mây.

Mặc dù chỉ là một đám võ giả của Lăng Tiêu tông, cũng đều thuộc hàng đứng đầu Đại Viêm, huống chi, trong điện còn có cao thủ hoàng thất khác.

Thế nhưng, không ai nhận ra âm hồn kia.

Cho dù là lão tổ Lăng Tiêu Tông có tu vi cao nhất, cũng chỉ khi đối phương phát ra tiếng mới phát hiện.

Thực lực của âm hồn lẻn vào này, khiến cho mọi người đều chấn kinh.

Sắc mặt Đoan Vương Nam Cung Khác khó coi, cuống quít vọt ra phía sau, ôm khuê nữ bảo bối nhà mình lên, cẩn thận xem xét, run giọng hỏi:

- Khuê nữ, không sao chứ?

Nam Cung Tiểu Nhụy chớp chớp mắt to, vẻ mặt mê mang nói:

- Không sao, phụ thân, vừa rồi ta chỉ choáng váng một chút, sau đó thì hết rồi.

Nam Cung Khác sợ hãi, ôm nàng thật chặt vào trong ngực, ánh mắt nhìn về phía ngoài điện.

Lúc này, thập đại trưởng lão và vài phong chủ Lăng Tiêu tông đều xông ra ngoài, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Tử Hà tiên tử cũng biến mất.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện, lòng người hoảng sợ, yên tĩnh không tiếng động.

Không lâu sau đó.

Một đạo lưu quang ‘keng’ một tiếng từ ngoài điện bay trở về, rơi vào trên ghế giữa đại điện, vẻ mặt ngưng trọng pha chút nghi hoặc.

Mấy vị phong chủ và trưởng lão cũng đều lập tức trở lại đại điện.

Đại trưởng lão Ngô Hữu Tử vội vàng hỏi:

- Sư thúc tổ, có bắt được âm hồn kia không?

Mặt Trang Chi Nghiêm trầm như nước, thở dài một hơi nói:

- Ngay cả đối phương là ai, ta cũng không nhìn thấy, nói gì đến việc bắt được? Khi lão phu đuổi ra ngoài, đã không thấy bóng dáng đối phương rồi.

Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người càng kinh hãi.

Phải biết rằng, vị lão tổ này chính là một trong mấy vị cao thủ đỉnh cấp Tông Sư còn sót lại của Đại Viêm, toàn lực ra ngoài truy địch, thậm chí ngay cả bóng dáng đối phương cũng không nhìn thấy!.

Thực lực của đối phương rốt cuộc phải khủng bố đến mức nào?

Trong đại điện, bầu không khí ngưng trọng, yên tĩnh không tiếng động.

Lúc này, hồng ảnh chợt lóe ở cửa, Tử Hà tiên tử trở về, hơi nhíu mày nói:

- Sư thúc tổ, đệ tử vừa rồi kiểm tra hộ sơn đại trận một chút, cũng không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết tổn hại nào, cũng không tra được có dấu hiệu âm hồn vụng trộm đi vào, quả thật kỳ quái.

Lúc này, Mạc Cửu Phong của Bắc Vọng Phong đột nhiên suy đoán:

- Chẳng lẽ là người trong tông môn?

Thần sắc Trang Chi Nghiêm ngưng trọng trầm ngâm một lát, nói:

- Mọi người không cần lo lắng, thực lực của đối phương cũng không lợi hại như trong tưởng tượng, chỉ là dùng một ít kỹ năng đặc biệt mà thôi, hoặc là mang bảo vật tiềm hành. Nếu như đối phương thật sự có thực lực cường đại, đã không cần lén lút lẩn trốn như vậy.

Mọi người nghe vậy cũng thoáng yên lòng.

Nam Cung Khác đột nhiên nghi hoặc nói:

- Trang tiền bối, vậy đối phương lén lút tiến vào, lại nhập vào tiểu nữ đột nhiên nói chuyện, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Trang Chi Nghiêm khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói.

Ai biết được ý đồ của đối phương là gì?

Lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở miệng nói:

- Có lẽ chỉ là ham chơi, Vương gia không cần lo lắng.

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Nam Cung Khác sáng quắc nhìn chằm chằm hắn nói:

- Sở công tử quen biết người nọ?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Tại hạ cũng chỉ đoán mà thôi, về phần đối phương là ai, tại hạ cũng không biết.

Mọi người lại lâm vào trầm mặc.

Lại yên tĩnh một lát.

Trang Chi Nghiêm mới mở miệng nói:

- Chuyện này dừng lại ở đây. Phi Dương, mối hôn sự này, liên quan rất lớn, chúng ta có thể cho ngươi ba ngày, để ngươi trở về suy nghĩ một chút.

Nam Cung Khác cũng vội vàng nói:

- Sở công tử, hy vọng ngươi suy nghĩ rõ ràng, Thái hậu và bệ hạ, còn có trưởng công chúa, đều chờ câu trả lời của ngươi.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Đúng rồi, về chuyện tuyển phò mã, thật ra còn có mấy người, bao gồm cả vương tử của nước láng giềng Đại Mông đế quốc cùng Bắc Thương quốc, nhưng trưởng công chúa lại tự chọn ngươi.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu liền sửng sốt, lòng trầm xuống, không khỏi nhớ tới một số chuyện xảy ra trong hai ngày bị ép trốn trong phòng tắm của trưởng công chúa.

Hắn nhớ tới chữ viết kia, nhớ tới lời hứa với trưởng công chúa.

Khi đó, trưởng công chúa không phải đã quyết định rồi chứ? Hoặc là, trải qua hai ngày ở chung, trưởng công chúa mới quyết định là hắn?

Nam Cung Khác nói xong, đang muốn cáo từ, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đột nhiên đi ra, lạnh lùng nói:

- Sở công tử, trưởng công chúa bảo ta giao cho ngươi một phong thư.

Nói xong, nàng lấy ra một phong thư, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu liếc nàng một cái, giật mình, đưa tay nhận lấy thư trong tay nàng, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đã bĩu môi hừ một tiếng, xoay người rời đi, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh như băng mà ngạo kiều.