Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2014: Phụ thân nghe lén, Lạc Thanh Chu từ chối hôn sự (1)




Nàng nói:

- Phụ thân, người ta nói là sự thật. Hơn nữa người ta không phải cũng đang giúp ngươi khuyên Sở ca ca sao.

Cơ bắp trên mặt Nam Cung Khác co giật một chút, vội vàng nói:

- Mỹ Kiêu, trước tiên dẫn Tiểu Nhụy ra ngoài chơi một lát, một hồi nữa chúng ta sẽ tìm hai ngươi.

Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói:

- Vương thúc, đồng ngôn vô kỵ (Trẻ nhỏ thường nói chuyện không cố kỵ), hơn nữa Tiểu Nhụy cũng không nói sai.

Vẻ mặt Nam Cung Khác đau khổ, âm thầm hối hận vì đã đống ý mang hai tỷ muội này đến, chỉ đành cười khổ nói:

- Sở công tử, Trang tiền bối, Tử Hà tiên tử, tiểu hài tử không hiểu chuyện, mong các ngươi không nên để ở trong lòng.

Lập tức lại khuyên nhủ:

- Sở công tử, lần này chúng ta mang theo mười phần thành ý đến, ngươi có yêu cầu gì, đều có thể đưa ra. Chỉ cần chúng ta có thể làm được, bệ hạ và thái hậu đều sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.

Lạc Thanh Chu chắp tay với hắn, cúi đầu nói:

- Vương gia nói quá lời, có thể cưới được trưởng công chúa, là phúc phận vãn bối mấy đời mới có thể tu luyện được, vãn bối đối với các vị, đối với thái hậu và bệ hạ cảm kích vô cùng, làm sao còn có gì không thỏa mãn chứ. Chỉ là, vừa rồi vãn bối đã nói rất rõ ràng, trong nhà vãn bối đã có thê tử, quả thật không thể cưới nữa. Về phần chuyện mà đại trưởng lão và Vương gia nói, để thê tử nhà ta làm thiếp, xin lỗi, vãn bối làm không được. Nàng đã cùng vãn bối bái đường thành thân, đã là thê tử vãn bối, vãn bối đương nhiên phải cùng lên cùng xuống với nàng, vĩnh viễn yêu nàng, tuyệt đối sẽ không bởi vì một nữ nhân khác, mà khiến nàng chịu ủy khuất, mặc dù đối phương là trưởng công chúa cũng không thể.

Vừa nghe lời này, trong đại điện lại yên tĩnh lại.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ yên lặng nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.

Đứng cách đó không xa, một quận chúa khác, ánh mắt lóe lên, trong tay áo nắm chặt bảo điệp đưa tin, gửi toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi ra ngoài.

Lúc này, Trang Chi Nghiêm đột nhiên mở miệng nói:

- Phi Dương, ngươi sở dĩ không đáp ứng hôn sự này, chính là bởi vì sợ thê tử nhà ngươi chịu ủy khuất, không muốn để cho nàng làm thiếp, phải không?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, cung kính nói:

- Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, còn có, vãn bối tuy rằng quả thực ngưỡng mộ trưởng công chúa, tuy rằng đã từng cố gắng bảo vệ trưởng công chúa ở trên đại điện, nhưng vãn bối chỉ đơn thuần tôn kính và ngưỡng mộ đối với trưởng công chúa, bên trong hoàn toàn không có tình cảm nam nữ. Vãn bối cũng không muốn làm phò mã mà chỉ muốn an tĩnh ở chỗ này yên lặng tu luyện, không muốn tham gia vào bất cứ cái gì.

Trong lòng hắn hiểu rõ, cuộc hôn nhân này liên quan đến rất nhiều thứ.

Hắn không thể tham gia vào được.

Trưởng công chúa có đại ân đối với hắn, hắn quả thật nên hồi báo, nhưng cũng không phải lấy thân báo đáp được, càng không phải khiến thê tử và người nhà của mình chịu ấm ức được.

Hơn nữa cuộc hôn nhân này là hôn nhân chính trị, không chỉ liên quan đến các quan lại trong triều đình mà còn liên quan đến các đại môn phái, thậm chí là toàn bộ Đại Viêm.

Hắn có thể tan xương nát thịt để báo đáp trưởng công chúa, nhưng tuyệt đối không được kéo gia đình của hắn vào cảnh nguy hiểm.

Trong đại điện, mọi người nhìn nhau, đều nhìn ra ý tứ của câu nói cuối cùng của hắn.

Nhưng Trang Chi Nghiêm vẫn nói:

- Phi Dương, nếu ngươi thật sự muốn yên lặng tu luyện, không bị bất kỳ thứ gì quấy rầy, vậy thì càng nên đáp ứng mối hôn sự này. Hôn sự này, có liên quan đến an nguy của toàn bộ Đại Viêm.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Về phần ngươi nói không muốn khiến thê tử nhà ngươi chịu ấm ức, chẳng lẽ, ngươi còn muốn trưởng công chúa chịu ấm ức?

Nói đến đây, hắn nhìn Đoan Vương và những thành viên hoàng thất kia một cái.

Nam Cung Khác vội vàng nói:

- Sở công tử, chuyện này, bổn vương cảm thấy, cũng không đến mức bị ấm ức đâu. Có thể cùng trưởng công chúa trở thành tỷ muội, có thể gọi trưởng công chúa một tiếng tỷ tỷ, tin tưởng thê tử nhà ngươi biết, cũng sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý.

- Vậy cũng không chắc.

Lúc này, trong đám người phía sau hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh thúy mà xa lạ.

Nam Cung Khác nhướng mày, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt của những người khác, cũng đều nhìn qua.

Phía sau đám người, cái miệng nhỏ nhắn của Nam Cung Tiểu Nhụy mở ra, mở to hai mắt, ngốc trệ một chút, đột nhiên nói:

- Phụ thân, không phải ta nói, ta... Ta vừa rồi...

- âm hồn lớn mật!

Đúng lúc này, Lăng Tiêu lão tổ ngồi trên ghế đột nhiên giận dữ quát một tiếng, phóng lên trời, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang, bay ra ngoài điện.

Trong điện, mọi người đều kinh hãi.

Ai cũng không phát hiện ra có một âm hồn đột nhiên lẻn vào, hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động thi triển Phụ Thân thuật.