Lập tức lại dùng vẻ mặt sùng bái nói:
- Công tử thật lợi hại, trên người công tử ngay cả loại trân bảo hiếm có thời kỳ thượng cổ này cũng có.
Đinh!
Ngón tay bạch ngọc của Nguyệt tỷ tỷ bắn ra, Tiểu Đỉnh bay trở lại trước mặt Lạc Thanh Chu.
Đang lúc nàng muốn rời đi, Lạc Thanh Chu lại duỗi ngón tay bắn một phát, ‘Đinh’ một tiếng, Tiểu Đỉnh lại bay trở lại trước mặt nàng.
- Nguyệt tỷ tỷ, đừng nói nó chỉ là pháp bảo, dù nó là linh bảo, là linh bảo đệ nhất thiên hạ, ta cũng sẽ không có bất kỳ luyến tiếc nào.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta nói rồi, tiểu đỉnh này là ta cố tình mang về đưa cho ngươi. Nếu ngươi không cần, vậy ta chỉ có thể đưa cho Tiểu Nguyệt, nàng rất muốn, ta còn không cho nàng đâu.
Long nhi yếu ớt ở một bên nói:
- Long nhi cũng muốn...
Nguyệt tỷ tỷ trầm mặc một chút, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi đưa cho nàng đi, dù sao ngươi vẫn còn cần nhờ nàng.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Thông Thiên đỉnh này có thể luyện khí hoặc luyện dược không?
Nguyệt tỷ tỷ không trả lời.
Long Nhi vội vàng gật đầu nói:
- Công tử, có thể. Dùng Thông Thiên Đỉnh luyện khí hoặc luyện dược, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đã như vậy, Nguyệt tỷ tỷ ngươi liền nhận lấy đi. Nếu ngươi không nhận, ta sẽ vứt nó đi.
Long Nhi lại ở một bên yếu đuối nói:
- Có thể ném tới trước mặt Long nhi không?
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi còn phải luyện chế phi kiếm, hơn nữa ngoại trừ ba tài liệu kia ra, còn cần tài liệu khác, đều cần ngươi tự lấy ra. Nếu ngươi không cần cái tiểu đỉnh này, ta sao dám nhờ ngươi luyện chế phi kiếm?
Nguyệt tỷ tỷ đứng tại chỗ, trầm mặc một lát, mới nhận tiểu đỉnh, nhưng vẫn không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Lạc Thanh Chu giật mình một chút, vội vàng lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chúc mừng năm mới!
Nguyệt tỷ tỷ dừng một chút, rồi bước tiếp, rất nhanh đã biến mất ở trong thông đạo bên ngoài cung điện.
Lạc Thanh Chu lại giật mình ngây người tại chỗ trong chốc lát, mới thở dài nói:
- Xem ra, Nguyệt tỷ tỷ còn đang tu luyện loại công pháp này. Nàng rõ ràng có nhiều công pháp như vậy, vì sao không phế bỏ công pháp trước đó, một lần nữa tu luyện chứ?
Long nhi ở một bên suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Công tử, có thể vì tỷ tỷ muốn trợ giúp và bảo vệ ngươi, để cho ngươi tu luyện thành công trước, sau đó lại tự tu luyện? Nếu không, nếu nàng phế bỏ công pháp và tu vi, lỡ công tử đột nhiên gặp phải nguy hiểm, nàng sẽ không có cách nào giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi giật mình, trầm mặc xuống.
Lúc này, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.
Lúc này, ai lại gửi tin tới chứ?
Hắn nghi ngờ lấy bảo điệp đưa tin ra, cúi đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt, không ngờ là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới.
Đầu Long nhi cũng lặng lẽ tiến lại gần.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Trong nhẫn trữ vật có rất nhiều bảo vật, nhớ không nên cho người khác nhìn thấy, đặc biệt là đồ đạc của những nữ tử kia, còn có, những sách kia 】
Lạc Thanh Chu: - ...
Long Nhi mở to hai mắt nói:
- Công tử, trong nhẫn trữ vật của ngươi có rất nhiều đồ của nữ tử sao? Những cuốn sách kia, là Xuân Cung Đồ mà công tử vừa nói sao?
Lạc Thanh Chu lập tức cất bảo điệp đưa tin đi, bình tĩnh nói:
- Long nhi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi, ta phải về nhà rồi.
Nói xong, không đợi nàng trả lời, hắn lập tức bỏ chạy mất dạng.
Xong rồi, thật sự bị Nguyệt tỷ tỷ nhìn thấy...
Hơn nữa, Nguyệt tỷ tỷ còn gửi tin nhắn để trào phúng hắn...
Hắn không dám ở Long Cung lâu thêm, lập tức từ dưới lòng đất đi ra, trở lại trên bờ, thấy nhị ca không ở đây, hắn liền một mạch chạy về nhà.
Thẳng đến khi chui vào chăn ấm áp, dán chặt vào ngực nương tử nhà mình, hắn chậm rãi lấy lại tinh thần...
Một hồi lâu sau.
Hắn lấy bảo điệp đưa tin ra, trả lời tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta có thể giải thích. Mấy thứ này đều là người khác bỏ vào, cái nhẫn trữ vật này là cướp được từ trên tay người khác, lúc cướp tới, những thứ kia đã ở bên trong rồi 】
Sau nhất thời.
Tin nhắn trả lời: 【 Ồ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ không tin sao? Ta có thể thề 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Những áo lót cùng sách kia, ta cũng đã thấy ở thư phòng ngươi, là người khác để vào sao? 】
Lạc Thanh Chu: - ...
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.
Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, một đêm không ngủ.
Trời vẫn chưa sáng.
Đã có một đội nhân mã, mang theo lễ vật, chậm rãi xuất phát từ hoàng cung.
Hôm nay mùng một, ngày trưởng công chúa cầu hôn.
Trời sáng.
Lạc Thanh Chu trằn trọc trên giường, vẫn không ngủ được.
Trong lòng có điều suy nghĩ, không hề buồn ngủ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng quét sân.