Nhị ca của hắn?
Nhưng nhị ca không biết phi đao.
Hơn nữa Nhị ca hẳn sẽ không tự mình truyền cho một tiểu nha đầu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người khả nghi nhất.
Mỗi lần Châu Nhi nhìn thấy đối phương, khuôn mặt đều tỏ ra hớn hở, cực kỳ vui vẻ ân cần, giống như một cái đuôi nhỏ theo sau vậy.
Chẳng qua, hắn từng thử nhiều lần, nhưng hoàn toàn không hề thử ra được người đó có nội lực.
Nếu quả thật là nàng, vậy nàng quá cao thâm khó lường.
Lạc Thanh Chu đang suy nghĩ, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.
Hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là Long Nhi gửi tới: 【 Công tử, còn chưa tới sao?
Lạc Thanh Chu lập tức trả lời tin nhắn: 【 Sắp đến 】
Hắn cất bảo điệp đưa tin đi, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu viện, Châu Nhi đang đứng trong tiểu viện cầm phi đao, cũng đang nhìn hắn, ánh mắt khiếp đảm.
Lạc Thanh Chu trực tiếp trèo qua cửa sổ đi ra, đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến trước mặt nàng nói:
- Cô gia đi ra ngoài một chút, sáng mai trở về, không thành vấn đề chứ?
Châu Nhi cắn cắn môi, cúi đầu, run giọng nói:
- Không...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đang muốn rời đi, nàng đột nhiên lại nhịn không được hỏi:
- Cô…cô gia, ngươi... Người muốn đi đâu, đi gặp nữ nhân khác sao?
Lạc Thanh Chu dừng bước, nhìn nàng, nhìn vài giây, đột nhiên vươn tay, cầm phi đao từ trong tay nàng, giơ tay lên, ném phi đao vào giữa không trung.
Châu Nhi sửng sốt một chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Hồn lực trong cơ thể Lạc Thanh Chu vừa động, thi triển ra Ngự Vật thuật.
Phi đao kia đột nhiên lơ lửng giữa không trung, rồi nhanh chóng hạ xuống, ngay khi sắp đâm xuống mặt đất, lại ‘ầm ầm’ một tiếng xoay chuyển phương hướng bay lên, bắt đầu xoay quanh cả tiểu viện.
- Bụp!
Lạc Thanh Chu đưa tay chỉ một cái, điều khiển phi đao đâm vào mục tiêu ở góc tường chính xác không sai một ly, rồi xuyên qua mục tiêu kia, lại dạo vài vòng trong tiểu viện, “Bụp!” một tiếng, lại đâm vào một mục tiêu khác.
Châu Nhi đứng đờ tại chỗ, mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há ra.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới thu hồi hồn lực, nhìn nàng nói:
- Còn có vấn đề gì không?
Châu Nhi ngơ ngác một chút, lập tức bừng tỉnh lại, cuống quít lắc đầu nói:
- Không, không có...
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một cái, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, đưa tay véo khuôn mặt mềm mại của nàng, nói:
- Bánh bao nhỏ, nói cho cô gia biết, là ai dạy ngươi phi đao? Ai truyền thụ nội công tâm pháp cho ngươi?
Châu Nhi cúi đầu, thân thể run rẩy, ngậm chặt miệng.
Lạc Thanh Chu thấy nàng sợ tới mức không nhẹ, buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng một chút, nói:
- Đừng sợ, không muốn nói thì không nói, cô gia cũng sẽ không ăn thịt ngươi.
Sau đó hắn lại nói:
- Không đúng, cô gia thích ăn bánh bao nhỏ nhất, chờ một ngày nào đó tâm tình cô gia không tốt, tự nhiên thấy đói vẫn sẽ ăn cái bánh bao nhỏ vừa trắng vừa mập mạp này.
Dứt lời, thân ảnh hắn chợt lóe lên, không hề báo trước mà nhảy ra khỏi tường viện bên phải.
Bên ngoài tường tuyết đọng một lớp dày, có thêm một đôi dấu chân, nhưng lại không có bất kỳ thân ảnh nào.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cẩn thận nhìn kỹ hai dấu chân kia, lập tức, theo dấu chân đi về phía trước, đi vào một bồn hoa phía trước.
Dấu chân dừng lại trong luống hoa, biến mất không thấy.
Lạc Thanh Chu đứng ở bồn hoa, nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại Linh Thiền Nguyệt cung ở cách vách.
Hắn đứng tại chỗ một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Không phải người ngoài là tốt rồi.
Đối phương nếu muốn giấu diếm, vậy để cho nàng tiếp tục giấu diếm đi.
Hắn nhảy qua bức tường trong sân rồi lặng lẽ ra khỏi cửa.
Mà lúc này.
Trong tiểu viện, Châu Nhi đang đứng ngẩn người giữa trời tuyết, lẩm bẩm nói:
- Vừa trắng vừa non, mập mạp... Cô gia ghét bỏ người ta mập sao? Thế nhưng, người ta một chút cũng không hề mập...
Lúc này, từ tường viện đột nhiên truyền đến một thân ảnh:
- Châu nhi, đi ra tu luyện.
Nghe được âm thanh này, ánh mắt Châu Nhi lập tức sáng người, chạy nhanh ra khỏi cửa viện, sau đó cáo trạng nói:
- Cô gia lại bí mật chạy ra ngoài... Còn nữa, cô gia ghét bỏ người ta mập mạp...
Âm thanh thanh thúy kia vang lên:
- Có lẽ, không phải ghét bỏ, mà là thèm thuồng?
- Hả?
- Đi thôi, ta giúp ngươi xem, rốt cuộc mập bao nhiêu...
- Ồ...
Hai người nắm tay nhau rời đi.
Nhiệt độ bên bờ sông càng thêm lạnh lẽo.
Lạc Thanh Chu rất nhanh đã đi tới bờ sông, liếc mắt nhìn sườn núi một cái, thấy Tần nhị ca vẫn chưa để ý đến nơi này, lúc này hắn mới tung người nhảy lên, bay vào giữa dòng sông, thân ảnh chợt lóe, đã lướt lên chiếc thuyền nhỏ trong nước sông.
Long nhi đang ngồi ở mũi thuyền, cầm bảo điệp đưa tin, nhàm chán lắc lư đôi chân trắng như tuyết, thấy hắn đột nhiên xuất hiện, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy nói: