Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1990: Bữa cơm đoàn viên, ánh mắt đại tiểu thư (4)




Chẳng qua, hắn cũng không có da mặt dày như vậy.

Bộ dáng của Tần đại tiểu thư, rõ ràng là không muốn để ý tới hắn, hắn cần gì phải dùng mặt nóng đi dán mông người ta... Khụ, người đọc sách, phải văn nhã.

- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Hắn đạp trên tuyết đọng, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Trong khi đó.

Cung điện Hoàng gia, Dao Hoa cung, phòng tắm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc một thân hồng y đỏ rực, đang đứng bên cạnh bồn tắm, ánh mắt do dự nhìn nước và cánh hoa trong bồn tắm.

Tuy rằng nước đã đổi, toàn bộ nơi này đều đã được quét dọn, nhưng...

Tên kia ngưỡng mộ nàng như vậy, coi nàng như thần nữ trong lòng, thật vất vả mới có cơ hội ngủ ở chỗ này, dùng bồn tắm của nàng để tắm rửa, có thể nhịn không được mà để lại thứ bẩn thỉu gì ở bên trong không?

Nàng nhíu mày, suy nghĩ lung tung trong chốc lát, lại nhớ tới bữa tiệc tối vừa rồi.

Bữa tối vừa rồi cũng không vui vẻ gì, nàng ăn vài miếng rồi rời đi.

Tất cả mọi người đang hứng trí bừng bừng thảo luận chuyện ngày mai đi Lăng Tiêu Tông, giúp nàng cầu hôn, ở trước mặt nàng nhưng hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của nàng.

Mặc dù người đó là do nàng chọn.

Cốc! Cốc! Cốc!

Lạc Thanh Chu cầm ô, đi tới trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung, giơ tay gõ cửa.

Trong tiểu viện lập tức truyền đến âm thanh của Bách Linh:

- Ai?

Âm thanh thanh thúy, nghe lại có chút tức giận.

Tất nhiên là do nàng ấy biết đó là ai.

Lạc Thanh Chu mở miệng nói:

- Cô gia nhà ngươi.

Bách Linh lập tức nói:

- Hả? Cô gia nhà ta? Nhưng, tiểu thư nhà ta còn chưa thành thân, lấy đâu ra cô gia nhà ta?

Lập tức lại nói:

- À không đúng, trước kia chúng ta có cô gia, nhưng đó là trước kia, cô gia xấu xa không có lương tâm kia đã bỏ chạy rồi.

Lạc Thanh Chu xấu hổ nhưng vẫn không phản bác.

Đang do dự có nên rời đi hay không, trong cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, cửa gỗ mở ra.

Bách Linh mặc váy hồng phấn, xinh đẹp đứng ở trước cửa, mở to hai mắt nhìn hắn nói:

- Ngươi đến đây sao không nói lời gì?

Lạc Thanh Chu nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Không còn lời nào để nói.

Bách Linh hừ một tiếng, bĩu môi nói:

- Là không muốn nói chuyện với người ta chứ gì? Ở bên ngoài chơi vui vẻ như vậy, làm sao còn muốn để ý đến chúng ta, hừ.

Nói xong, nàng xoay người, tức giận tiến vào tiểu viện.

Cửa vẫn đang mở.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, rồi đi theo vào.

Trên hành lang, Tần đại tiểu thư khoác áo lông chồn trắng như tuyết, xinh đẹp như tranh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn bông tuyết rơi xuống trong tiểu viện, dung nhan lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hạ Thiền cầm kiếm, không nhúc nhích đứng ở phía sau nàng.

Bách Linh thì đi đến trước vườn hoa ở góc tiểu viện, ngồi xổm ở đó, bĩu môi nhỏ, nhìn nụ hoa vừa mọc trong vườn hoa.

Những bông hoa nàng trồng, phát triển rất nhanh, và dường như cũng không sợ lạnh.

Bất kể mùa xuân, mùa hè, mùa thu hay mùa đông, vườn hoa của nàng đều nở rộ xinh đẹp.

Lạc Thanh Chu cầm ô, giẫm lên tuyết đọng trên phiến đá xanh, đi lên bậc thang tới hành lang, sau đó đi tới trước mặt Tần đại tiểu thư, khom người cúi đầu, tôn kính như trước:

- Đại tiểu thư.

Tần đại tiểu thư dừng một chút, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về phía bông tuyết, nhìn về phía hắn, im lặng trong chốc lát, âm trầm nói:

- Vi Mặc kêu ngươi tới?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đúng, nhưng bản thân ta cũng muốn đến.

Tần đại tiểu thư lại nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, xoay người rời đi, bóng lưng lạnh lùng đi vào trong phòng.

Khi Hạ Thiền cũng muốn đi theo, nàng mới mở miệng nói:

- Hắn đến gặp ngươi.

Bước chân Hạ Thiền dừng lại, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp dâng lên hai tầng ửng đỏ, câu nệ nắm chặt kiếm trong tay.

Tần đại tiểu thư đi vào trong phòng, biến mất âm thầm trong phòng, không có bất kỳ âm thanh nào.

Hạ Thiền cứng đờ đứng ở cửa, đang muốn nhấc gót chân đi vào, Lạc Thanh Chu một tay kéo nàng lại, nói:

- Hạ Thiền, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.

Hạ Thiền cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lắc đầu nói:

- Không, không cần.

Lạc Thanh Chu nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, buộc nàng ấy đi xuống bậc thang.

Hạ Thiền giãy dụa, miệng điềm đạm đáng thương nói:

- Không, không đi...

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, vẫn kéo nàng đi về phía cửa.

Lúc này, Bách Linh đột nhiên đứng dậy trước vườn hoa, xoay người nhìn bọn họ nói:

- Cô gia, trước mặt mọi người, lôi lôi kéo kéo, thành ra thể thống gì?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, tiếp tục lôi kéo Hạ Thiền rời đi.

Bách Linh lập tức chạy tới, ngăn ở trước mặt hắn, chống nạnh, hung dữ nói:

- Cô gia, không cho phép ngươi cướp Thiền Thiền của ta đi!

Lạc Thanh Chu dừng bước, nhìn nàng một cái, đột nhiên vươn tay, muốn đi bắt nàng.