Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1989: Bữa cơm đoàn viên, ánh mắt đại tiểu thư (3)




Trên mặt Tống Như Nguyệt lúc này mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói:

- Thịt gà là do thôn dân khác mua về, cá là do nhạc phụ ngươi bắt từ trong sông. Về phần thịt khác, là nhị ca ngươi đi núi săn được. Ngươi nếm thử đi, rất thơm.

Lạc Thanh Chu gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhai vài cái, nói:

- Quả thật rất thơm.

Lập tức lại quay đầu hỏi:

- Nhị ca, trong núi có rất nhiều dã thú sao?

Tần Xuyên âm thầm cảm kích hắn chuyển đề tài, vội vàng nói:

- Đâu chỉ nhiều, quả thực bắt không hết. Nhị ca vừa rồi đi vào chưa đầy một canh giờ, đã bắt được gà rừng, lợn rừng, thỏ. Nếu không phải mẫu thân thúc giục gấp gáp, bắt ta về sớm, ta còn có thể săn thêm được rất nhiều. Đặc biệt là khi tuyết rơi, cực kỳ dễ săn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị ca lần sau dẫn ta đi cùng, ta cũng muốn đi săn mấy con.

Tần Xuyên vừa nghe, lập tức khổ sở nói:

- Thanh Chu, ngươi không được, thân thể ngươi quá yếu, hôm nay trời lạnh giá, tuyết trong núi lại dày, nếu ngươi đi, sợ rằng ngay cả việc đi lại cũng rất khó khăn. Lỡ như trong núi gặp phải yêu thú, nhị ca không thể bảo vệ được ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, nhị ca cũng không có cách nào trả lời với Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Nhị ca, những động vật nhỏ này chạy rất nhanh sao?

- Đương nhiên là nhanh rồi, nhị ca có thể dễ dàng bắt được chúng nó, đó là bởi vì nhị ca chạy nhanh hơn...

Hai người tán gẫu, rất nhanh đã xua tan bầu không khí âm trầm vừa rồi.

Người một nhà ăn cơm, nghe hai người ngươi một lời, ta một câu tán gẫu về các loại động vật nhỏ trong núi, Tần nhị tiểu thư ngẫu nhiên cũng sẽ chen vào vài câu, không khí rất nhanh đã trở nên vui vẻ hòa thuận.

Sau khi ăn tối, mọi người đi ra ngoài phòng để bắn pháo hoa.

Mấy thứ này đều là do Chu quản gia nhờ thôn dân mua dùm.

Phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!

Nhìn pháo hoa trên mặt đất bắn lên bầu trời đêm, trên bầu trời đêm nở rộ từng đóa hoa rực rỡ, tất cả mọi người đều ngửa đầu, trên mặt nở một nụ cười.

Lạc Thanh Chu nhìn trong chốc lát, quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.

Tần nhị tiểu thư nhu thuận dựa vào bả vai hắn, đang ngửa mặt lên, gương mặt thanh lệ nhẹ nhàng, an tĩnh nhìn bầu trời đêm, trong đôi đồng tử đen nhánh là từng đóa hoa rực rỡ đang nở rộ.

Lạc Thanh Chu đang định thu hồi ánh mắt, Tần nhị tiểu thư đã nhẹ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, nếu như không gặp được chàng, Vi Mặc chỉ sợ cũng sẽ giống như những pháo hoa này, chợt lóe rồi biến mất, thậm chí, còn không náo nhiệt và xinh đẹp như chúng nó.

Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy thương tiếc, vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Lúc hắn quay đầu, đưa mắt nhìn thấy trên hành lang bên cạnh, Tần đại tiểu thư khoác áo lông chồn trắng như tuyết, tựa hồ đang yên lặng nhìn hắn.

Hắn giật mình, quay đầu, nhìn về phía hành lang phía sau.

Tần đại tiểu thư một thân váy áo tuyết trắng, an tĩnh đứng ở lan can, đang hơi ngửa đầu, nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, hai má bị pháo hoa chiếu rọi, xinh đẹp như tiên.

Khi Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nàng dường như cũng nhận ra mà nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Lạc Thanh Chu lại thu hồi ánh mắt như trốn tránh, một lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm.

- Thanh Chu ca ca, nhiều pháo hoa như vậy bay lên bầu trời, sẽ có nguy hiểm không?

Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng hỏi.

Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe ra hào quang, nói:

- Có thể có nguy hiểm gì chứ? Trời rét đậm, rét hại, rơi xuống là dập tắt, sẽ không bốc cháy. Về phần có bị người ta nhìn thấy hay không, vậy thì có liên quan gì. Những chuyện muốn tới, sớm muộn gì cũng phải tới.

Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, không nói gì nữa.

Bắn pháo hoa xong, cả nhà lại nói chuyện một lát ở hành lang, mới tự mình tản đi.

Đêm lạnh như vậy, vẫn nên về phòng nằm trong chăn sớm một chút.

Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư, mang theo Thu Nhi và Tiểu Điệp, cùng Tần đại tiểu thư đi về phía hậu viện.

Bách Linh mang theo đèn lồng, đi ở phía trước.

Hạ Thiền Thiền cầm kiếm, đi ở phía sau.

Về phần Châu nhi, đang phụ giúp thu dọn đồ đạc.

Sau khi đưa ba người Tần đại tiểu thư đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư rời đi.

Sau khi trở lại tiểu viện của mình, còn chưa vào phòng, Tần nhị tiểu thư đã nhẹ giọng nói:

- Thanh Chu ca ca, đi nói chuyện với Hạ Thiền Thiền và Bách Linh đi, lát nữa hãy trở về.

Lạc Thanh Chu quả thực muốn nói chuyện với Thiền Thiền, nghe vậy gật gật đầu, đang muốn rời đi, Tần nhị tiểu thư lại nói:

- Thanh Chu ca ca, nhớ rõ, đừng lạnh nhạt tỷ tỷ.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một cái, mới xoay người rời đi.

Phần tâm tư của Tần nhị tiểu thư, còn chưa buông xuống sao? Nhìn tình hình trước mặt, có vẻ như đó là sự thật.