Mặc kệ người đầu tiên hắn gặp là ai, hắn đều phải giải quyết trong một quyền, tuyệt đối không thể có chút trì hoãn nào!
- A!
Hắn bay ra khỏi mặt đất, ánh mắt lập tức quét tới một thân ảnh!
Hắn không có bất kỳ do dự nào, ‘Oanh’ nện lên một quyền, chuẩn bị đập đối phương thành thịt nát.
Nhưng...
Nắm đấm trong nháy mắt đánh ra, tầm mắt của hắn đột nhiên thấy rõ dung mạo của đối phương.
Thân ảnh trước mắt một thân mặc hồng y đỏ rực, dáng người cao gầy thướt tha, dưới váy lộ ra đôi chân ngọc trắng như tuyết cùng bắp chân mảnh khảnh, dung nhan kiều mỹ uy nghiêm, cần cổ tuyết trắng và ngực lộ ra, còn mang theo vết nước, mái tóc cũng ướt sũng, trong ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên...
Mà trong nháy mắt hắn vừa rồi từ dưới lòng đất bay ra, đối phương vừa rồi từ trong bồn tắm đứng lên, sau đó rất nhanh khoác lên bộ hồng y này...
Trưởng... Trưởng công chúa...
Trong lòng hắn cả kinh, cuống quít thu hồi nắm đấm hung dữ đang chuẩn bị đập ra, quyền mang trên nắm tay cũng bị thu hồi, lực lượng cực lớn nhất thời lui về cánh tay, nặng nề đụng vào nội lực cùng khí huyết trong kinh mạch của hắn,.
Thân thể hắn chấn động, thân bất do kỷ, lui về phía sau vài bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng dữ dội, ‘Phụt’ một tiếng, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi...
Hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, khí huyết trong cơ thể chạy tán loạn khắp nơi, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Hắn lại lảo đảo lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn, quỳ một gối trên mặt đất, lập tức nhanh chóng bình phục khí huyết và nội lực đang kích động chạy loạn trong cơ thể.
- A!
Phía sau đột nhiên có một trận hàn khí đánh tới.
Lập tức, một đoạn mũi kiếm lạnh như băng, nhanh như quỷ mị chạm vào cổ họng hắn, khi đang chuẩn bị đâm xuyên qua cổ hắn, thiếu nữ thân mặc hồng y đỏ rực bên cạnh bồn tắm kia bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Dừng tay.
Hàn mang thu hồi.
Nhưng thanh kiếm kia vẫn chỉ vào cổ họng Lạc Thanh Chu, hàn khí đâm vào da!
Lạc Thanh Chu ổn định nội lực và khí huyết kích động trong cơ thể.
Hắn nâng ống tay áo lên, lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng đang tự hỏi có nên trở lại lòng đất lần nữa hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Nguyệt Vũ:
- Điện hạ, thủ lĩnh Ngự Lâm quân Nguyên Trọng đến, nói trong cung có thích khách, không biết có chạy trốn đến nơi này hay không, vì an toàn của điện hạ, hắn hy vọng điện hạ có thể cho phép hắn dẫn người vào điều tra. Còn nữa, hắn hy vọng điện hạ có thể tạm thời thu hồi trận pháp dưới lòng đất, người của bọn họ đã ở dưới lòng đất, muốn đi vào điều tra một chút.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh đeo mặt nạ trước mắt, nghe vậy thản nhiên nói:
- Kêu hắn cút.
- Tuân lệnh!
Nguyệt Vũ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, nàng lại trở về trả lời:
- Bọn họ đã lui ra xa, ở bên ngoài canh giữ, nói là vì bảo vệ an toàn của điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì nữa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, không nhúc nhích trước mặt, nàng đưa tay từ trên bình phong bên cạnh rút dây đai màu đỏ ra, chậm rãi buộc vào bên hông nhỏ nhắn.
Làm xong những thứ này, nàng lại nhìn bóng dáng kia một cái, lập tức xoay người, một đôi chân ngọc trắng như tuyết lộ ra giẫm lên thảm nhung, đi tới trước bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Sau đó bưng bầu rượu lên, rót một ly rượu, chậm rãi nếm thử.
Trong phòng, im lặng.
Lạc Thanh Chu quỳ một gối trên mặt đất, cổ họng bị mũi kiếm chống lên, trên mặt đeo mặt nạ không nhìn ra biểu tình, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không nói một lời.
Thật lâu sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mới buông chén rượu xuống, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía hắn, giọng nói thản nhiên nói:
- Nhìn thấy thân thể bổn cung chưa?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, trầm mặc không nói.
Mũi kiếm đặt ở cổ họng hắn, đột nhiên dùng sức đâm vào da thịt hắn.
Một giọt máu tươi theo mũi kiếm tràn ra.
Lạc Thanh Chu vẫn không nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt bưng bầu rượu lên, rót một chén rượu, nói:
- Nói thử xem, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ở dưới đất tùy ý lang thang, trong lúc vô tình xông vào nơi này, cũng không phải cố ý mạo phạm, cũng không có bất kỳ ý đồ gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:
- Nhưng người bên ngoài nói, ngươi là thích khách.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Tại hạ tuyệt đối không dám đâm ngài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Hử? Ngươi biết bổn cung?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thân là người Đại Viêm, ai mà không biết thiên nữ Đại Viêm ta?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt hắn một hồi, ra lệnh:
- Cởi mặt nạ ra.
Không đợi Lạc Thanh Chu tự mình động thủ, bên cạnh đột nhiên vươn một tay, tháo mặt nạ Hắc Hổ trên mặt hắn.