Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1887: Một nụ hôn yêu thương (3)




- Không thả. Trừ phi ngươi đáp ứng cô gia, không nói chuyện loạn.

- Ô ô, người ta muốn hô.

- Ngươi thử một chút!

- Thiền... ngô...

Lạc Thanh Chu lập tức ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.

Bách Linh ở trong ngực hắn vùng vẫy một hồi, mới dần dần mềm nhũn, không còn có khí lực cùng động tĩnh, hai cánh tay chẳng biết lúc nào đã ôm chặt lấy cổ của hắn.

Sau một lúc lâu. Lạc Thanh Chu buông miệng ra nói:

- Tiểu Bách Linh, miệng kín một chút, cô gia mới có thể thích ngươi, biết không?

Bách Linh nằm ở trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hai con ngươi mê ly, môi phấn sáng lấp lánh, bộ ngực có chút phập phồng, miệng bĩu môi nói:

- Sắc... Sắc cô gia...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu cọ cọ mấy cái, nói:

- Vậy ngươi thích sắc cô gia không?

Bách Linh mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Mới, mới không có đây.

Tay Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận cùng eo nhỏ nhắn phía sau nàng, lại chậm rãi dời lên trên, đi vòng quanh cổ áo của nàng...

Bách Linh lập tức ô ô nói:

- Không muốn... không muốn khi dễ thỏ thỏ...

Lạc Thanh Chu giúp nàng chỉnh lý cổ áo rộng mở, một mặt kỳ quái mà nhìn nàng, nói:

- Giữa ban ngày, nơi nào có thỏ thỏ?

Bách Linh: - .....

Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn nàng mấy ngụm, mới buông nàng ra, đứng lên nói:

- Đi, cô gia nên trở về nhà nhìn một chút.

Hắn nhảy lên bờ, đi về chỗ phòng ốc kia.

Ai ngờ vừa đi xuyên qua một đầu đường nhỏ, đột nhiên nhìn thấy chỗ cửa hàng rào cách đó không xa có một lão đạo sĩ người mặc đạo bào đang đứng.

Lão đạo sĩ kia dáng người cao gầy, trong tay cầm phất trần, râu dài bồng bềnh, một bộ dáng tiên phong đạo cốt, lúc này đang cúi đầu, nhìn không chớp mắt nói chuyện với Tống Như Nguyệt.

Tống Như Nguyệt mặc một thân váy áo màu xanh nhạt, trên đầu cắm một cái kim trâm cài tóc, mái tóc rũ xuống bên hông, trên mặt cho chút ít phấn trang điểm, tựa hồ mới vừa rời giường không lâu, nhìn qua vẫn như cũ là tư thái của một quý phụ nhân.

Lúc này nàng đang chắp tay trước ngực, mặt mũi tràn đầy cung kính nói chuyện với lão đạo sĩ.

Lạc Thanh Chu từ một bên đi tới, nhìn thấy lão đạo sĩ kia mặc dù cúi đầu, nghiêm trang nói chuyện, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn váy cùng tư thái thướt tha nở nang của mỹ phụ trẻ tuổi trước người, trong mắt ẩn ẩn có ánh sáng khác lạ đang lóe lên.

- Phu nhân, ngài nhìn nơi này...

- Tọa lạc ở dưới núi cao, gần như bên bờ sông lạnh, trái phải bên sông đều là núi cao rừng già, che không thấy ánh nắng mặt trời.

- Cho nên ở chỗ này, âm khí cực nặng, rất dễ sinh sôi âm uế, mang đến vận rủi...

- Bần đạo nơi này có một túi thuốc, bên trong đặt vào một viên dược hoàn, phu nhân có thể lấy về treo ở trên xà ngang chính, có thể trừ tà khu uế, hóa tai ách thành an...

Lão đạo sĩ một bên thần tình nghiêm túc nói chuyện, một bên lấy ra một cái hầu bao màu nâu đất, đưa tới trước mặt Tống Như Nguyệt.

Tống Như Nguyệt đang muốn đưa tay đón, trên đường nhỏ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng gọi:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Lão đạo sĩ quay đầu, nhìn về phía thư sinh đi tới.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy vui mừng nói:

- Thanh Chu, ngươi trở về, không có sao chứ?

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ hai người, đưa mắt nhìn về phía lão đạo sĩ trước mặt, nói:

- Ta không sao, nhạc mẫu, người này là ai?

Tống Như Nguyệt vội vàng giải thích nói:

- Vị này là Tôn đạo trưởng ở trong đạo quán gần đây, hắn nói vị trí ngôi nhà này của chúng ta không tốt lắm, âm khí quá nặng, sẽ để người ta sinh bệnh. Vi Mặc lúc đầu thân thể đã yếu, chịu không nổi phong hàn, cho nên ta...

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Vị đạo trưởng này là ở đạo quan nào?

Lão đạo sĩ cúi đầu hành lễ, nói:

- Bần đạo là người của Lưu Vân quan lần này xuống núi, vốn muốn đi vân du tứ phương, lúc đi qua nơi này, gặp chỗ này mới có người ở, cho nên tới xem một chút.

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nói:

- Công tử là người đọc sách à? Hẳn phải biết cạnh bờ sông hàn khí nặng, bệnh nhân không nên ở lâu. Mà nơi này là phía dưới rừng sâu núi thẳm, trong núi thường có mãnh thú ẩn hiện, ở chỗ này rất không an toàn.

Tống Như Nguyệt nghe xong, lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng nói:

- Thanh Chu, đạo trưởng nói không sai, tối hôm qua ta nghe thấy bên trong núi rừng đối diện có tiếng dã thú gầm rú, rất đáng sợ. Nếu không, chúng ta chuyển sang nơi khác ở đi?

Lạc Thanh Chu nói:

- Chờ ta trở về cùng Vi Mặc thương lượng một chút đã. Nhạc phụ và nhị ca bọn hắn đâu?

Tống Như Nguyệt chỉ chỉ phòng ốc đằng sau nói:

- Bọn hắn đang đào đất trồng hoa quả, sau phòng còn có một rừng trái cây, Vi Mặc cùng Tiểu Điệp các nàng ở nơi đó hái quả.