Nơi này cách kinh đô cũng không xa, cho nên hắn cần phải cẩn thận.
Từ tình huống tối hôm qua trong cung đến xem, trong hoàng cung ẩn giấu đi không ít cao thủ, ngoại trừ những thái giám cùng thập đại thị vệ, còn có đạo sĩ Tử Kim quan, hơn nữa còn có một chút trận pháp lợi hại ẩn tàng, cho nên lấy tu vi hắn hiện tại, muốn làm thành việc kia, chỉ sợ còn có chút khó khăn.
Vị lão đạo sĩ được Hoàng đế gọi là Sư phụ kia, chỉ sợ tu vi cũng sẽ không thấp, mà có khả năng sẽ còn biết một chút tà pháp.
Chỉ có trước... Gạt bỏ những người này, mới có cơ hội.
Lạc Thanh Chu vừa suy nghĩ chuyện, một bên đi về bờ sông, rất nhanh lại nghe thấy tiếng ca thanh thúy êm tai như chim sơn ca kia.
Bất quá lần này, ca dao biến thành con lừa nhỏ....
Lạc Thanh Chu thu hồi thần hồn, đổi nho bào, gỡ mặt nạ ra, xuyên qua một rừng cây, lần theo tiếng ca đi tới, rất mau đến bờ sông.
Trên thuyền nhỏ bên bờ sông.
Bách Linh một bộ váy phấn, cầm trong tay một chùm hoa tươi, ngồi ở mũi thuyền, đang ngắt từng cánh hoa trong tay bỏ vào trong nước, một bên chơi đùa một bên ca hát, nhìn tâm tình rất không tệ.
- Khụ khụ!
Lạc Thanh Chu đi đến phía sau nàng, đột nhiên khụ khụ một tiếng.
Bách Linh lập tức bị dọa đến khẽ run rẩy, quay đầu thấy là hắn, vuốt bộ ngực phình lên, mân mê miệng nhỏ cả giận nói:
- Xấu cô gia, dọa người ta giật mình, người ta kém chút ngã xuống nước rồi đây.
Lạc Thanh Chu nhảy lên thuyền nhỏ, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nhìn nàng nói:
- Tâm tình không tệ nha, rất thích nơi này?
Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, cười nói:
- Đương nhiên thích, phong cảnh nơi này đẹp như vậy, nếu như về sau có thể một mực ở chỗ này liền tốt.
Lại thở dài một hơi nói:
- Bất quá người ta lại muốn một lần nữa trồng hoa, thật là phiền phức.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua hoa trong tay nàng, nhịn không được nói:
- Ngươi mỗi ngày nếu như không chà đạp hoa, có phải sẽ rất khó chịu hay không?
Bách Linh mở to hai mắt trong veo như nước nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi mỗi lần ra ngoài không trêu hoa ghẹo nguyệt, có phải cũng sẽ rất khó chịu hay không?
Lạc Thanh Chu: - ...
Bách Linh hừ một tiếng, hai chân tiếp tục đung đưa trong nước, xé rách lấy cánh hoa trong tay, không tiếp tục để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía mặt sông xa xa, nói:
- Dời nhà mới, tất cả mọi người có thích ứng? Đại tiểu thư còn tốt chứ?
Bách Linh khẽ nói:
- Chính ngươi đến hỏi tiểu thư chứ sao.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thiền Thiền đâu? Tối hôm qua lại một đêm không có ngủ?
Bách Linh an tĩnh một chút, nhìn về phía hắn nói:
- Thiền Thiền tối hôm qua một mực ở bờ sông chờ ngươi, sau khi trời sáng mới trở về.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Cô gia, ngươi tối hôm qua không phải ngủ với những nữ nhân khác đó chứ?
Lạc Thanh Chu lập tức phủ nhận nói:
- Không có.
Bách Linh nhìn chằm chằm con mắt hắn, nói:
- Trên người ngươi có mùi hoa, dạ kim hoa, đao diệp hoa, còn có vãn lộ hoa cùng hương vị của hàm tu thảo. Mấy loại hoa hỗn hợp, là một loại thuốc mê rất nhẹ, có thể để cho người ta choáng đầu, không còn chút sức lực nào, nhưng triệu chứng đều rất nhẹ...
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn rõ ràng đã thay quần áo, mà tối hôm qua lại ngâm qua ở trong giếng nước...
Làm sao cái mũi của nha đầu này còn muốn thính hơn mũi chó?
Càng đáng sợ chính là, nàng tùy tiện ngửi ngửi, ngay cả tối hôm qua sư thúc dùng thuốc mê gì, đều đoán được.
- Có thể là không cẩn thận dính vào.
Hắn đương nhiên không thể thừa nhận.
- Nha.
Bách Linh ồ một tiếng nói:
- Tùy ngươi, dù sao ngươi có lỗi với cũng không phải ta. Ta chờ một lúc trở về ta sẽ nói chuyện này nói cho Thiền Thiền, nói cho nhị tiểu thư các nàng, còn muốn nói cho phu nhân.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Bách Linh, mọi người vừa dọn nhà, cũng còn không có thích ứng nơi này, hiện tại đoán chừng đều có chút thấp thỏm, ngươi cũng đừng lại tăng thêm phiền não khác cho các nàng.
Bách Linh nhìn hắn nói:
- Cô gia, vậy ngươi thừa nhận?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, lắc đầu nói:
- Không thừa nhận.
- Hừ!
Bách Linh quyệt miệng hừ một tiếng, lập tức muốn đứng lên, nói:
- Vậy bây giờ ta sẽ đi nói cho các nàng biết.
Lạc Thanh Chu kéo lại tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng nói:
- Bách Linh, nếu ngươi không nói chuyện này, cô gia tặng cho ngươi một món lễ vật.
Bách Linh ở trong ngực hắn vùng vẫy mấy lần, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nói:
- Lễ vật gì?
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn một chút miệng nhỏ của nàng, nói:
- Nụ hôn tình ái.
Nắm đấm trắng nhỏ nhắn của Bách Linh lập tức nện ở trên lồng ngực của hắn, giãy dụa nói:
- Thối cô gia, xấu cô gia, buông người ta ra…