Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1884: Đã sớm nhìn các ngươi là lạ (3)




Một đoàn người ngồi trên hai chiếc xe ngựa ra khỏi thành.

Tử Hà tiên tử, Lệnh Hồ Thanh Trúc, cùng Lạc Thanh Chu ngồi ở bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất.

Tử Hà tiên tử hiển nhiên có lời muốn nói riêng với hai người bọn hắn, nhưng nhìn chằm chằm hai người một hồi, lại do dự một chút, cuối cùng chỉ nói:

- Ta đã biết còn chưa tính, tuyệt đối đừng để sư thúc tổ và những người khác biết, nếu không sẽ rất mất mặt.

Hai người cúi đầu, đều không dám lên tiếng.

Tử Hà tiên tử lại nhìn chằm chằm hai người một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:

- Ai chủ động trước.

Lời này vừa dứt, hai người vậy mà đều duỗi ra một ngón tay chỉ đối phương.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Sư thúc, mời ngươi sờ lấy lồng ngực của mình nói chuyện.

Tử Hà tiên tử không khỏi nhìn thoáng qua ngực cao ngất của người nào đó, lạnh lùng mở miệng nói:

- Đến cùng là tim hay là ngực? Phi Dương, ta tối hôm qua đi vào phòng ngươi, gặp sư thúc ngươi trúng mê hương, mái tóc lộn xộn, quần áo cũng bị người cởi hết, ngực còn có mấy dấu ngón tay, ai làm chuyện xấu?

Lạc Thanh Chu:

-... Tuyệt không phải ta.

Tử Hà tiên tử lạnh mặt nói:

- Đã sớm nhìn các ngươi là lạ, không nghĩ tới vậy mà lén lén lút lút làm ra loại chuyện này, không cảm thấy mất mặt?

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy ủy khuất:

- Sư phụ, chuyện này...

- Ngươi không cần giảo biện.

Tử Hà tiên tử lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Thanh Trúc một lòng tu luyện, chưa hề tiếp xúc qua chuyện nam nữ, trước khi ngươi đi Kiếm Phong, băng thanh ngọc khiết không nhuốm bụi trần, thậm chí ngay cả làm sao hôn môi cũng không biết. Từ khi ngươi đi Kiếm Phong, chuyện bắt đầu trở nên không được bình thường. Không phải ngươi dẫn dụ lừa gạt, chẳng lẽ là nàng tự học thành tài?

Lạc Thanh Chu:

- ... Sư phụ, ta oan uổng quá.

Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một bên cúi đầu, lẩm bẩm trong miệng:

- Chính là hắn dẫn dụ lừa gạt...

Tử Hà tiên tử thở dài một hơi, nói:

- Tông môn bất hạnh.

Lập tức nàng lại may mắn nói:

- Còn tốt, may mà ta có dự kiến trước, để các ngươi không có thành sư đồ, nếu không thì càng không xong.

Lạc Thanh Chu bất lực giải thích, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trên đường phố người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, tựa hồ cũng không có bị chuyện tối hôm qua trong cung ảnh hưởng.

Nhưng rõ ràng có rất nhiều quân đội đều đã xuất động, đang tìm tòi khắp thành.

Lúc xe ngựa đi qua ngoại thành, hắn đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc, đi ra từ hẻm nhỏ Phong Diệp, ánh mắt đang mờ mịt nhìn đám người trên đường phố, thần sắc trên mặt rất phức tạp.

- Là đại ca!

Hắn nhìn thân ảnh cô linh hơi có vẻ thê lương kia, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

Đại ca bỏ đi Kỳ Lân phục của Cẩm Y vệ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, mặc trang phục võ giả bình thường, đang đứng ở đầu đường mờ mịt bồi hồi, là đang tìm nhà hắn, hay là đang tìm đồ vật mà hắn đã mất đi?

Người Tần phủ trong hẻm nhỏ Phong Diệp đã đi không còn một mống.

Không có người nói cho hắn biết, người trong nhà đều đi đến nơi nào.

Lạc Thanh Chu lúc này cũng không dám nói cho hắn biết.

Hắn không dám cược an nguy người một nhà vào tay trong một người ngu trung xem quốc gia còn hơn gia đình.

Quân và gia ở trong lòng hắn, đến cùng là bên nào sẽ được chọn, ai cũng không biết.

- Phi Dương, nghe nói người trong nhà người đều đến bờ sông Vân Vụ, chờ một lúc chúng ta có thể tới gặp một lần hay không?

Tử Hà tiên tử đột nhiên mở miệng nói.

- Vi sư rất muốn đi nhìn một chút nương tử trong nhà người, đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp để ngươi ngay cả Thánh nữ Tiên Vân các đều chướng mắt.

Sáng sớm, ánh bình minh vừa ló rạng.

Ánh sáng màu vỏ quýt vương vãi xuống, thâm sơn xanh ngắt phủ thêm một tầng áo vàng thật mỏng.

Mặt sông Vân Vụ, sương mù lượn lờ, sóng nước lấp loáng, xinh đẹp như tiên cảnh.

Một chiếc thuyền con dừng ở bờ sông.

Thiếu nữ xinh đẹp một bộ váy áo màu hồng đang không sợ rét căm căm, ngồi ở trên thuyền nhỏ, một bên ngửi ngửi bó hoa vừa hái trong tay, một bên dùng âm thanh thanh thúy êm tai như chim sơn ca cất tiếng hát.

Tiếng ca kia:

- Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp

Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

Tình mềm tự nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

Hai mối tình đã thật sự là lâu dài

Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm...

Một bên khác bờ sông.

Lạc Thanh Chu và Tử Hà tiên tử mấy người lên thuyền, ánh mắt đều lần theo tiếng ca nhìn ra phía xa xa của bờ bên kia.

Sương sớm mông lung, như thật như ảo.

Chỉ có thể nhìn thấy một chiếc thuyền lá, một bóng người xinh đẹp, như ẩn như hiện ở mặt sông phía xa.