Lạc Thanh Chu lặng yên không một tiếng động theo ở phía sau, xuyên qua một lối đi tối thui, đối phương đột nhiên biến mất tại góc rẽ phía trước.
Khi hắn bước nhanh đi qua, phát hiện phía trước đã không có bóng người.
Đúng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên nhảy một cái, xoay người nhìn lại.
Tên đạo sĩ trung niên đang ôm ấp phất trần kia lại như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn nói:
- Đây là vị bằng hữu nào, đêm hôm khuya khoắt đi theo bần đạo? Là lạc đường sao?
- Bạch!
Lạc Thanh Chu không nói một lời, thuận tay vung ra một chùm vôi, xoay người bỏ chạy!
Đạo sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, lướt qua bụi vôi, đuổi theo, ai ngờ Lạc Thanh Chu cũng không phải chạy trốn, một nháy mắt khi hắn đuổi theo, đột nhiên xoay người, ‘Oanh’ một quyền đánh tới mặt hắn.
Một quyền này hắn tụ lực đã lâu, mang theo lực lượng cường đại nhất của hắn, trong nháy mắt quả đấm của hắn nổ tung lên.
Đạo sĩ trung niên vội vàng không kịp chuẩn bị, vốn cho rằng hắn muốn chạy trốn, ai ngờ hắn vậy mà đột nhiên quay người công kích, trong lúc vội vàng, đành phải ra sức vung ra phất trần trong tay, hóa thành một mặt quang thuẫn ngăn cản.
Nhưng, một quyền này của Lạc Thanh Chu mang theo uy lực đáng sợ, chỉ một chút đã đập vỡ quang thuẫn trước người hắn, lập tức lại đập vỡ hộ thể kình phong cùng lồng ánh sáng quanh người hắn, ‘Oanh’ một tiếng, nặng nề mà đập vào mặt của hắn.
Đạo sĩ trung niên vốn là cao thủ thần hồn, lúc này không kịp xuất khiếu cùng thi triển thủ đoạn khác, trực tiếp bị một kích lôi đình đột nhiên đánh tới đập vỡ đầu, một mệnh ô hô.
····
Quyền mang màu vàng kim nổ tung lên, bên trong không ngờ xuất hiện một đầu sấm sét màu tím. Thần hồn của đạo sĩ trung niên vừa muốn chạy trốn, trực tiếp bị lôi điện đánh trúng, thê lương kêu thảm một tiếng, hôi phi yên diệt.
Hai người giao thủ cơ hồ trong nháy mắt đã kết thúc.
Ngay khi ra một quyền đập vỡ đầu cùng đánh nát thần hồn của hắn ta, Lạc Thanh Chu cơ hồ không chần chờ chút nào, quay người thuận theo góc tường lao về phía trước.
Nhưng thủ vệ bốn phía phản ứng quá nhanh.
Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh, từ dưới đất và giữa không trung bắn nhanh mà đến, ngăn chặn đường đi của hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải lập tức lộn vòng đến một đầu đường nhỏ bên cạnh, thân ảnh lóe lên, nhảy vào một viện lạc bên cạnh.
Hắn không dám dừng lại, tiếp tục thuận bóng đen dưới góc tường lao về về phía trước, tiến vào vườn hoa phía sau, lập tức thi triển Liễm Tức Thuật, trốn ở trong bụi hoa rậm rạp, không nhúc nhích.
Nơi này cách nơi khởi nguồn quá gần, vẫn không có thoát khỏi nguy hiểm.
Hắn rõ ràng cảm thấy rất nhiều khí tức võ giả từ bốn phương tám hướng hướng chạy tới thi thể của tên đạo sĩ trung niên kia.
Tin tưởng không dùng đến mấy giây sẽ có cao thủ điều tra tới nơi này.
Hắn không dám lưu lại, lập tức cúi lưng xuống, tiếp tục bỏ chạy về phía trước, từ cửa sau vườn hoa ra ngoài, chuẩn bị quay về chỗ ở.
Nhưng con đường thông về chỗ ở hiển nhiên đều bị phong tỏa.
Đang lúc hắn do dự muốn lại giết thêm mấy người mạnh mẽ xông về hay không, sau lưng đột nhiên truyền đến một đạo kình phong, lập tức mấy đạo hàn mang bắn nhanh đến phía hắn.
- Sưu!
Hắn lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, né tránh công kích sau lưng, cấp tốc lao về một phương hướng khác.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Hắn một bên hối hả chạy trốn, một bên lặng yên không một tiếng động vung phấn hoa mà Bách Linh cho hắn ra đằng sau.
Tốc độ người đuổi theo sau lưng rõ ràng chậm lại, đồng thời một tiếng quát sắc nhọn vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
- Thích khách ở chỗ này!
Đúng là giọng của một tên thái giám.
Lạc Thanh Chu trong nháy mắt nhảy qua tường viện, mắt thấy tường viện phía trước có một thần hồn cầm phi kiếm trong tay, đang chuẩn bị dùng phi kiếm đánh lén hắn, hắn đột nhiên nhảy lên giữa không trung, lập tức ‘Oanh’ một quyền đánh tới.
Quyền mang mang theo lôi điện, trong nháy mắt đánh đạo thần hồn kia hôi phi yên diệt, biến thành hư ảo.
Hắn lập tức rơi xuống mặt đất, tiếp tục chạy về phía trước.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, ánh đèn trong cung điện các nơi cũng đều phát sáng lên, tiếng hò hét liên tiếp vang lên. Tất cả thủ vệ trong cung đều xuất động.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lúc này đột nhiên lóe lên một suy nghĩ to gan. Muốn nhân cơ hội này chạy trở về, đi tẩm cung Hoàng đế, trực tiếp giải quyết hắn hay không?
Bất quá rất nhanh, hắn đã phủ định ý nghĩ của mình.
Những cao thủ kia không phải người ngu, đặc biệt là đám cao thủ trấn thủ tẩm cung Hoàng đế, chắc chắn sẽ không rời đi, thậm chí còn có thể có càng nhiều cao thủ tụ tập tới thủ vệ.
- Sưu!
Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp lao đến cung điện phía sau nhất.