Lạc Thanh Chu nói:
- Ta muốn đi xem một chút.
- Nhìn cái gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc mở to mắt, trong bóng đêm nhìn hắn, nói:
- Nhìn phi tử hậu cung? Hay là nhìn thái giám trong cung?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhìn thái giám.
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Ta chỉ biết, trong cung có một lão thái giám, hiện tại có khả năng đã đến Tông sư cảnh. Lấy thực lực ngươi bây giờ, nếu như bị hắn phát hiện, ai cũng không cứu được ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Là thái giám gọi Lý Trung kia? Sư thúc, ngoại trừ hắn, trong cung còn có người lợi hại nào khác?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Thủ lĩnh Ngự Lâm quân Nguyên Trọng, nghe nói là cảnh giới Đại Võ Sư viên mãn. Còn có thập đại thị vệ, đều là cao thủ Đại Võ Sư hậu kỳ. Bất quá thần bí nhất là những đạo sĩ Tử Kim quan kia, công pháp của bọn họ tu luyện rất quỷ dị, khiến người ta khó mà phòng bị.
Nói đến đây, ánh mắt nàng sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Ngứa tay mà thôi, muốn đi ra ngoài dò xét cao thủ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên một phát bắt được tay của hắn, bỏ vào bên trong cái yếm của mình, thản nhiên nói:
- Còn ngứa sao?
Lạc Thanh Chu:
- ... Sư thúc, ngươi không phải cao thủ, ngươi đây là cao ngất...
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Không phải đều có thể bàn tay đỡ nghiện sao?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, nói:
- Không giống, ta muốn phanh phanh phanh đánh nhau, không muốn ba ba ba đánh nhau.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ngươi có phải muốn đi làm chuyện gì diệt cửu tộc hay không?
Lạc Thanh Chu phủ nhận.
- Không phải, tại sao ta phải đi làm loại chuyện này?
Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi, nói:
- Ngươi và người nhà của ngươi đã không có nhà để về, mà bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, ngươi muốn giải quyết triệt để chuyện này, đúng không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nắm chặt tay của hắn, nói:
- Ngủ đi, ta sẽ không để cho ngươi đi ra.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, ta thật phải đi ra ngoài một chút, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của ta.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng thốt:
- Ngươi.... Trong miệng nàng im bặt mà dừng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hôn lên miệng của nàng, nắm chặt sơn phong kiêu ngạo của nàng, dán chặt lên thân thể nàng.
Nàng có chút vùng vẫy một hồi, liền không động đậy được nữa.
Không bao lâu.
Thân thể của nàng bắt đầu như nhũn ra, không có bất luận sức phản kháng nào.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, sau đó đè ở trên người nàng, tiếp tục hôn…
Hồi lâu sau.
Khi hai con ngươi nàng mê ly, cả người không còn có một tia khí lực, Lạc Thanh Chu đột nhiên xuống giường, thân ảnh lóe lên, từ cửa sổ chạy ra ngoài.
Toàn thân nàng mềm nhũn nằm ở trên giường, hai con ngươi ngơ ngác nhìn qua nóc nhà, ngực cao ngất có chút phập phồng, sau một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, miệng lẩm bẩm:
- Hỗn đản.
Lạc Thanh Chu từ hậu viện ra ngoài, đổi quần áo, mang lên mặt nạ, cải biến hình thái, sau đó thuận góc tường, đi về phía tẩm cung Hoàng đế.
Trên đường ngẫu nhiên có thái giám cung nữ, cùng thủ vệ tuần tra đi qua, hắn đều sẽ sớm tránh né.
Lúc đi qua Sùng Minh cung, đại ca đã không ở nơi đó.
Hắn tiếp tục đi đến phía trước, rất mau tới Càn Minh cung.
Ngoài cửa lớn cung điện có mấy hàng thủ vệ nghiêm mật trấn giữ, trên nóc nhà bên trong cung điện, không chỉ có khảm nạm mấy hạt châu màu đỏ to lớn, còn có hai thân ảnh giấu ở hai bên mái cong, ánh mắt như ưng quan sát lấy gió thổi cỏ lay bốn phía.
Lạc Thanh Chu trốn ở dưới góc tường, cẩn thận quan sát đến tình huống bên ngoài cùng bên trong, phát hiện nơi này phòng giữ như thùng sắt, trong cửa ngoài cửa, nơi hẻo lánh, trong bụi cỏ, bên trên hành lang, trên nóc nhà, đều có người từ một nơi bí mật gần đó trấn giữ, cho dù là một con chim bay vào, cũng sẽ bị lập tức phát hiện.
Muốn lặng yên không một tiếng động đi vào dò xét, hiển nhiên là không thể.
Hắn đột nhiên nhìn về phía góc tường cách đó không xa, nơi đó có tiếng nước rất nhỏ truyền đến, nếu như hắn phân ra một sợi thần hồn, nhập thân vào trên người một con chuột, phải chăng có thể vụng trộm tiến vào?
Trong líc hắn đang tự hỏi phương pháp, cửa cung trước mặt đột nhiên ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra, lập tức, một tên nam tử người mặc đạo bào ôm ấp phất trần từ bên trong đi ra, lập tức rẽ phải, trực tiếp mà đi.
- Đạo sĩ Tử Kim quan?
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức đi theo.
Đêm hôm khuya khoắt, đạo sĩ Tử Kim quan đi ra từ tẩm cung Hoàng đế, không biết muốn đi đâu.
Là nhận mệnh lệnh gì sao?