- Sư thúc, bên trong cũng không cần cởi đâu, thật lạnh.
- Tùy ngươi.
- Kia ngủ đi... Tê... Sư thúc, làm gì lại bóp ta.
- Ta không thoải mái.
- Thì thế nào?
- Bao lấy khó chịu.
- ...
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần dày.
Bên trong Sùng Minh cung rốt cục an tĩnh lại.
Đèn lồng lặng yên bị thổi tắt, cung nữ thái giám vẫn đang bận rộn dọn dẹp.
Các khách quý cơm nước no nê đều về tới chỗ ở nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa cung, Tần Lãng vẫn như cũ cúi đầu, lẻ loi trơ trọi quỳ gối trong bóng đêm băng lãnh. Đột nhiên, một trận tiếng bước chân đi tới trước mặt hắn.
Lập tức, một âm thanh sắc nhọn vang lên trong lỗ tai hắn:
- Tần đại nhân, bệ hạ triệu ngươi đi thư phòng.
Tần Lãng ngẩng đầu, thấy là tên thái giám trẻ tuổi Lý Quý kia.
Trên mặt Lý Quý mang theo biểu tình cười mà không phải cười, xoay người, đi ở phía trước.
Tần Lãng lập tức đứng dậy, đi theo.
Trong thư phòng, Nam Cung Dương đổi lại thường phục vàng sáng đang ngồi ở trước bàn sách lật xem thư tịch.
Không bao lâu, bên ngoài vang lên âm thanh của Lý Quý:
- Bệ hạ, Tần đại nhân tới.
Nam Cung Dương thản nhiên nói:
- Để hắn vào đây.
Tần Lãng cúi đầu, tiến vào thư phòng, cung kính hành lễ:
- Thảo dân Tần Lãng, bái kiến bệ hạ.
Nam Cung Dương để thư tịch trong tay xuống, nhìn hắn nói:
- Tần Lãng, ngươi vất vả tu luyện nhiều năm, không phải là muốn kế thừa di chí tiên tổ Tần gia ngươi, ra sức vì nước, vì quân phân ưu, vì làm vẻ vang Tần gia ngươi sao? Hiện tại trẫm đã cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi không trân quý?
Tần Lãng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói:
- Thảo dân tự biết có tội, còn xin bệ hạ trách phạt.
Nam Cung Dương nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Tội của ngươi, cũng không phải thả người nhà ngươi rời đi, mà là ngươi không tín nhiệm trẫm, ngươi cô phụ kỳ vọng cùng tín nhiệm của trẫm dành cho ngươi. Trẫm một mực kỳ vọng ngươi rất cao, cũng sủng hạnh đủ kiểu với người ở rể kia trong nhà người, nhưng các ngươi thế nào báo đáp trẫm? Lúc trước Tần gia các ngươi làm nhiều chuyện sai lầm, trẫm không phải là tha thứ các ngươi rồi? Kết quả, muội phu kia của ngươi vậy mà ngỗ nghịch trẫm, làm trẫm mất hết mặt mũi ngay trước mặt nhiều sứ giả ngoại quốc, ngay trước mặt năm đại tông môn....
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi, nói:
- Dù vậy, trẫm cũng ở trong lòng trách cứ một chút, trên miệng cũng không trách cứ. Văn nhân mà, có đôi khi đều có chút ngạo khí, trẫm có thể hiểu được. Trẫm nghĩ là, chờ yến hội kết thúc, tìm hắn hảo hảo nói chuyện tâm tình, để hắn ở nhà đi học cho giỏi, sang năm thi đậu Tiến sĩ, làm việc cho trẫm. Ai có thể nghĩ tới, hắn vừa ra cung, liền mang theo người cả nhà rời đi, mà Tần Lãng ngươi rõ ràng thấy được, nhưng không có ngăn cản, ngược lại để bọn hắn rời đi... Các ngươi cảm thấy trẫm lòng dạ hẹp hòi, sẽ ghi hận hắn, sẽ tìm Tần gia các ngươi tính sổ sách?
Nam Cung Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Các ngươi quá coi thường trẫm. Nhân tài trẫm nhìn trúng, sao lại bởi vì một chút việc nhỏ mà ghi hận hắn? Trẫm là Hoàng đế, là thiên tử Đại Viêm, nếu như lòng dạ nhỏ hẹp như vậy, về sau còn quản lý quốc gia thế nào, về sau ai còn dám làm việc cho trẫm?
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tần Lãng quỳ trên mặt đất, nói:
- Cho nên, các ngươi suy nghĩ nhiều, các ngươi hiểu lầm trẫm... Trẫm trước đó nghe nói chuyện này, hoàn toàn chính xác rất tức giận, rất phẫn nộ, chủ yếu là cảm thấy các ngươi không tín nhiệm trẫm, cảm thấy các ngươi khiến trẫm quá thất vọng, cho nên mới nổi giận đánh ngươi, cho nên trẫm mới tức giận ra lệnh, nói để Trương Bàn bắt bọn hắn trở lại... Bất quá trẫm hiện tại đã tỉnh táo...
- Tần Lãng, trẫm sẽ không tức giận vì chuyện hôm nay, ngươi đi gọi bọn họ trở về đi. Để muội phu kia của ngươi ở nhà đi học cho giỏi, lấy tài hoa của hắn, kỳ thi mùa xuân sang năm nhất định sẽ cao trung, đến lúc đó thi Đình, trẫm không dám hứa chắc cho hắn một cái Trạng Nguyên, nhưng bảng nhãn hoặc thám hoa, khẳng định là vật trong túi của hắn. Ngươi cũng biết, trẫm vô cùng yêu quý nhân tài, trẫm rất thưởng thức tài hoa của hắn, cũng rất thưởng thức lòng trung thành của ngươi.
- Nếu như bọn hắn cứ như vậy rời đi, không trở lại, ngươi bảo người khác nghĩ trẫm như thế nào? Người ta sẽ ở sau lưng mắng trẫm là hôn quân, dung không được nhân tài. Còn có Thái hậu, Thái hậu lão nhân gia ngài vô cùng yêu thích với muội phu kia của ngươi, chuyện này trẫm còn không có nói cho Thái hậu. Nếu như Thái hậu biết trẫm hù người một nhà các ngươi chạy mất, ngươi ngẫm lại xem, Thái hậu có thể quở trách trẫm hay không? Có thể trực tiếp chỉ vào cái mũi trẫm mắng trẫm là hôn quân hay không?
- Cho nên, Tần Lãng, đi thôi, đi tìm bọn hắn trở về, nói rõ ràng chuyện này cho bọn hắn.