Qua hồi lâu, tin nhắn rốt cục mới được nhắn lại.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 A 】
Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng Lạc Thanh Chu cũng rất vui vẻ, vội vàng lại trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đang làm gì? Có ở đây không? 】
Lần này, đối phương rất mau nhắn tới: 【 Bề bộn nhiều việc, đang ở cùng với chồng trước của ta 】
Lạc Thanh Chu: - .....
Hắn ngơ ngác nhìn cái dòng tin nhắn này, sửng sốt một hồi, trả lời: 【 A 】 dừng một chút, hắn lại trả lời: 【 Khó trách Nguyệt tỷ tỷ không để ý tới ta 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu nhìn ngọc thạch trong tay, thất hồn lạc phách đợi hồi lâu, lại nhắn cho Long nhi một tin nhắn: 【 Long nhi, ngươi nói Nguyệt tỷ tỷ và chồng trước của nàng có thể tụ hợp lại được không? 】
Long nhi: 【 Nếu như chồng trước tỷ tỷ một lần nữa đối xử tốt với tỷ tỷ, một lần nữa cầu tỷ tỷ, có lẽ rất có cơ hội 】
Lạc Thanh Chu: 【 Thật sao? 】
Long nhi: 【 Công tử, thời gian để lại cho ngươi không nhiều lắm, ngươi phải cố gắng 】
Lạc Thanh Chu không tiếp tục trả lời.
Hắn nhìn ngọc thạch trong tay, do dự hồi lâu, đang muốn lại gửi thêm tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ, thần sắc đột nhiên khẽ động, nhìn về phía cửa sổ.
Một sợi khói xanh xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, lặng yên không một tiếng động bay vào gian phòng.
Hắn đột nhiên ngửi được một mùi hoa, một hương hoa tựa hồ có chút quen thuộc.
- Thuốc mê?
Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác cổ quái, lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin, híp mắt nằm xuống.
- Kẹt kẹt...
Một lát sau, cửa sổ lặng lẽ bị đẩy ra.
Lập tức, một thân ảnh như như u linh xuất hiện ngoài cửa sổ, tĩnh không một tiếng động mà nhìn trong phòng.
Lạc Thanh Chu ngừng thở, nhắm hai mắt lại.
Ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, thân ảnh đứng bên ngoài cửa sổ hồi lâu, tựa hồ trong lòng còn đang giãy dụa do dự.
Thật lâu.
Thân ảnh lóe lên, vào phòng.
Lập tức, đóng cửa sổ lại.
Nàng im lặng đi vào trước giường, an tĩnh đứng hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi đã tỉnh, đúng không?
Người trên giường, không rên một tiếng, không nhúc nhích.
Nàng đột nhiên lại lấy ra một cây ống trúc trực tiếp thổi một luồng khói xanh vào cái mũi của hắn, sau đó nói:
- Vậy ta coi như ngươi ngủ thiếp đi.
Làm xong hết thảy này, nàng lại đợi một hồi, sau đó lấy xuống mộc trâm trên đầu, giải khai tóc dài, lên giường, chui vào trong chăn.
Trong phòng, an tĩnh lại.
Hai người nằm cùng một chỗ, đều không nhúc nhích, không nói một lời.
Sau một lúc lâu.
Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được mở mắt ra, nghiêng mặt qua nhìn nàng nói:
- Làm sao không cởi quần áo?
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay qua nhìn hắn nói:
- Tại sao phải cởi quần áo?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi đi ngủ không cởi quần áo?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Không cởi.
Lạc Thanh Chu trệ trệ, nói:
- Vậy ngươi tới làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc một mặt bình tĩnh nói:
- Một người ngủ lạnh, cho ngươi mượn thân thể ủ ấm, không được sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi vừa rồi dùng thuốc mê cho ta là có ý gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Không có ý gì, chẳng qua cảm thấy trực tiếp tiến đến không tốt lắm, cho nên suy nghĩ nhiều thêm một bước.
Lạc Thanh Chu: - .....
Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Lạc Thanh Chu hỏi:
- Sư phụ cùng các trưởng lão trở về hay chưa?
Lệnh Hồ Thanh Trúc an tĩnh nhìn nóc nhà, đáp.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bọn hắn nói như thế nào? Môn phái khác có tìm chúng ta gây phiền phức hay không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nói:
- Ngươi hỏi bọn hắn đi.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại, nói:
- Tốt thôi, vậy ta ngày mai đi hỏi, ngủ đi, ta buồn ngủ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm.
Trong phòng lại an tĩnh một hồi, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên xoay người, ôm hắn.
Lạc Thanh Chu mở mắt ra nói:
- Ngươi làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Lạnh.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Sau một lúc lâu, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lại thò bàn tay vào bên trong y phục của hắn.
Lạc Thanh Chu lại mở mắt ra nói:
- Ngươi lại làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Ủ tay.
Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau một hồi, một lần nữa nhắm mắt lại.
Lại qua một lát.
- Tê...
Hắn đột nhiên che ngực nói:
- Ngươi bóp ta làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nháy mắt nói:
- Ta không thoải mái.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chỗ nào không thoải mái?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Mặc quá dày, ngủ không thoải mái.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng, nói:
- Vậy ngươi cởi quần áo ra đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Ta là sư thúc của ngươi, sao ta có thể chủ động cởi quần áo ở trước mặt ngươi... ngươi giúp ta cởi.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Nhanh lên.
- A...
Lạc Thanh Chu không dám nói nữa, xoay người, giải khai dây thắt lưng bên hông nàng, giúp nàng cởi ra áo ngoài, trực tiếp ném xuống đất.