Lạc Thanh Chu: 【 Ta 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Không nói nữa, bọn hắn muốn đi ra ngoài tỷ võ. Đúng rồi, sư thúc nhà ngươi vừa rồi cũng rời đi, không phải là đi tìm ngươi đó chứ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sẽ không 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Hỏi nhiều một câu, ngươi có phải rất mê luyến chị vợ nhà ngươi hay không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không có 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Không có sao? Bài phú lúc nãy của ngươi không phải là dựa vào nàng viết ra sao? Người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không biết? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta chỉ thưởng thức 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Thưởng thức mỹ mạo cùng dáng người tuyệt thế của chị vợ, là phú chị vợ sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Quận chúa, không nói, ta muốn chạy trốn lấy mạng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ta lệnh cho ngươi đem sửa lại bốn chữ - Áo trắng như tuyết ! 】
Lạc Thanh Chu lập tức thuận theo: 【 Tốt, Quận chúa nàng nhìn, áo tím như sông, váy áo như hoa, phiên nhược kinh hồng, uyển như du long, có thể chứ? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tốt, mau đào mạng 】
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp truyền tin, không tiếp tục trả lời.
Lúc này, Bách Linh ngồi ở phía đối diện đang mở to hai mắt, yên lặng mà nhìn chằm chằm bảo điệp đưa tin trong tay hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, cố ý đưa bảo điệp tin đưa trong tay qua, nói:
- Cho, ta dạy cho ngươi luyện chữ.
Bách Linh nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp quay qua một bên.
- Sưu!
Lạc Thanh Chu lập tức thu hồi.
Nhưng lúc này, ánh mắt Bách Linh cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh giải thích.
- Đây là bảo điển luyện chữ cô gia hao tốn giá tiền rất lớn mua được, có thể thiết trí thời gian nhắc nhở cô gia luyện chữ. Vừa rồi nó sáng lên một cái, chính là đang nhắc nhở ta nên luyện chữ.
Bách Linh nhìn hắn, không nói gì.
Lạc Thanh Chu không có rảnh quan tâm nàng, lập tức mở ra tin nhắn.
Trúc Trúc: 【 Ở đâu? 】
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Chuẩn bị đưa người nhà của ta ra khỏi thành 】 .
Trúc Trúc: 【 Đi sông Vân Vụ (*)? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đúng vậy 】
Trúc Trúc: 【 A 】 .
Lạc Thanh Chu 【 Sư thúc, ngươi chờ một lúc mang ta tiến cung 】
Trúc Trúc: 【 Ngươi còn dám đi vào? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Có gì không dám? 】
Trúc Trúc: 【 Vậy một lúc nữa ta sẽ chờ ngươi ở Thập Lý đình ngoài thành 】
Lạc Thanh Chu: 【 tốt 】
Trả lời xong tin nhắn, hắn nghĩ, lại phát một tin nhắn cho Long nhi: 【 Chờ một lúc nữa ta sẽ đưa người nhà qua, ngươi nhớ kỹ ở bờ sông tiếp bọn hắn một chút, đưa bọn hắn đến một tòa viện bên bờ sông. Ta còn có việc, tối nay đi qua 】
Lập tức, hắn nói rõ ràng một lần địa điểm cùng hoàn cảnh bốn phía của căn nhà kia.
Tin tức rất nhanh gửi tới.
Long nhi rất vui vẻ: 【 Tốt, công tử, Long nhi nhất định sẽ chiếu cố tốt bọn hắn 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nhớ kỹ mang giày, ít nói chuyện, nói ngươi là muội muội của một người bạn của ta, cái khác không tiện lộ ra, sau khi đưa bọn hắn đến đó thì ngươi liền rời đi. Nhớ kỹ đừng dọa bọn hắn, bọn hắn đều là người bình thường. Còn có, y phục mặc mộc mạc một chút, che mặt thì tốt hơn 】
Tiểu Long Nữ: 【 Công tử, vì sao muốn che mặt? Mặt mũi Long nhi không đủ xinh đẹp để gặp người nhà ngươi sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Vừa tương phản, bởi vì ngươi quá đẹp, xem xét chính là xuất thân quý tộc, ta sợ bọn hắn hoài nghi. Nương tử nhà ta phi thường thông minh, ngươi cũng nên cẩn thận, còn có nhạc mẫu đại nhân nhà ta, nhìn thấy nữ tử biết ta, đều sẽ đặc biệt cảnh giác 】
Tiểu Long Nữ: 【 Tốt, Long nhi đã biết 】
Lạc Thanh Chu lại dặn dò một câu: 【 Nhất định phải nhớ kỹ, ít nói chuyện 】
Tiểu Long Nữ: 【 Công tử, nếu Long nhi hoàn thành tốt nhiệm vụ, công tử ban thưởng gì cho Long nhi? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ngươi muốn ban thưởng gì? 】
Tiểu Long Nữ: 【 Long nhi đương nhiên muốn cùng công tử làm cái kia, bất quá công tử chắc chắn sẽ không đáp ứng. Vậy thì lùi lại mà cầu việc khác, Long nhi muốn hôn công tử, ít nhất cũng phải kéo dài một nén nhang, có thể chứ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nước bọt có cái gì ăn ngon, rất buồn nôn 】
Tiểu Long Nữ: 【 Công tử, vậy nếu như tỷ tỷ để ngươi ăn nước bọt của nàng, ngươi sẽ còn cảm thấy buồn nôn sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không nói, chờ ta đi cho ngươi thêm ban thưởng 】
Tiểu Long Nữ: 【 n, Long nhi chờ ngươi 】
Lạc Thanh Chu cầm bảo điệp đưa tin, nhắm mắt lại, lại suy tư một hồi, sau đó mở mắt ra, lại gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta phải dọn nhà, dọn đến bờ sông Vân Vụ, ngươi có thể đi nơi đó tìm ta 】
Gửi đi xong, hắn thu hồi bảo điệp đưa tin, ngẩng đầu nhìn lại, Bách Linh đang nhắm mắt lại, tựa ở đằng sau, tựa hồ đã ngủ.