Đương nhiên, thân phận Lạc Thanh Chu thời khắc này cũng có thể tự do ra vào cung điện.
Một đoàn người ra khỏi Sùng Minh cung, lại xuyên qua một đầu đường tắt thật dài, cuối cùng đã tới địa phương ít người.
Tần Xuyên rốt cục nhịn không được hỏi:
- Thanh Chu, đến cùng chuyện gì xảy ra? Làm sao vội vàng muốn xuất cung?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đắc tội mấy tên thái giám, bọn hắn muốn ám toán ta.
Tần Xuyên nghe vậy sững sờ, nói:
- Chỉ là cái này? Ta còn tưởng rằng là đại sự gì…
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:
- Thái giám thứ nhất gọi Lý Quý, là cùng Hoàng đế từ nhỏ chơi đùa đến lớn, hiện tại là thái giám thiếp thân của Hoàng đế. Thái giám thứ hai gọi Ngụy Khải, là nhìn Hoàng đế lớn lên từ nhỏ, cực được Hoàng đế tín nhiệm.
Tần Xuyên: - ...
Tống Như Nguyệt nghe kinh hồn táng đảm, nói:
- Thanh Chu, tục ngữ nói, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, ngươi làm sao đắc tội người thường xuyên ở bên người Hoàng đế đây. Lúc trước ngươi ở nhà đột nhiên đánh Lý công công kia, đều hù chúng ta gần chết, hiện tại tại sao lại…
- Ngươi ngậm miệng.
Tần Văn Chính đột nhiên ngắt lời nàng, mặt âm trầm nói:
- Ít nói chuyện.
Tống Như Nguyệt nhìn Trường Tôn Uyển Nhi trước mặt một chút, đành phải ủy khuất ngậm miệng lại.
Trường Tôn Uyển Nhi mang theo mấy người ngồi lên một chiếc xe ngựa, một đường thông suốt ra khỏi hoàng cung.
Đương nhiên, nàng chỉ có thể đưa đến ngoài hoàng cung.
Xe ngựa dừng lại bên trên con đường ngoài cung, Lạc Thanh Chu mang theo đám người Tần gia xuống xe ngựa.
Trước khi chia tay, Trường Tôn Uyển Nhi lần nữa nhịn không được hỏi:
- Lạc công tử, nữ tử ngươi miêu tả, thật tồn tại sao?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Tồn tại.
Trường Tôn Uyển Nhi sáng mắt lên, nói:
- Ai? Nàng bây giờ ở nơi nào? Là Thánh nữ Tiên Vân các sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không phải.
Nói xong, phất phất tay, nói:
- Uyển nhi cô nương, mau trở về đi thôi.
Trường Tôn Uyển Nhi gặp hắn không muốn nói, cũng không dám hỏi nhiều nữa, đành phải ấm ức mà nói:
- Ừm, Lạc công tử, bảo trọng.
- Bảo trọng.
Lạc Thanh Chu mang theo đám người Tần gia rời đi.
Một đoàn người đi đến đầu đường, vẻ mặt Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm túc nói với ba người Tần Văn Chính:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, nhị ca, ta vừa rồi ở trong đại điện không chỉ có đắc tội thái giám, còn đắc tội Hoàng đế. Đợi lần này thịnh yến kết thúc, Hoàng đế chắc chắn sẽ không buông tha cho ta cùng Tần gia.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức bị hù sắc mặt trắng bệch.
Mà sắc mặt Tần Văn Chính vẫn như cũ không thay đổi.
Bởi vì chuyện này, Lạc Thanh Chu đã sớm để bọn hắn chuẩn bị trong lòng thật tốt.
Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:
- Cho nên hiện tại, chúng ta phải thừa dịp ba ngày thịnh yến, mau chóng ra khỏi thành, đi bên ngoài tránh né mấy ngày trước. Chuyện nơi đây, ta sẽ xử lý tốt.
- Nhạc phụ nhạc mẫu, các ngươi hiện tại đi đóng cửa hàng, sa thải hết thảy mọi người bên trong cửa hàng, cho thêm các nàng một chút tiền tài, tranh thủ thời gian gọi tiểu Đào các nàng về nhà.
- Nhị ca, ngươi đi tìm đại ca, đơn độc nói với hắn một tiếng tình huống hiện tại, nhất định phải nói hướng nghiêm trọng nhất.
- Ta cùng Bách Linh đi Tây Hồ tìm đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
- Lúc chạng vạng tối, chúng ta tập hợp tại Tần phủ, thừa dịp lúc ban đêm rời đi, chậm thêm, có khả năng sẽ không kịp…
Tần Văn Chính nghe vậy lập tức mang theo Tống Như Nguyệt vội vàng đi phường chế áo.
Tần Xuyên cũng vội vàng rời đi.
Lạc Thanh Chu mang theo Bách Linh đi mướn xe ngựa, chạy về ngoại thành.
Lúc này trên đường phố kín người hết chỗ, tốc độ xe ngựa chạy rất chậm.
Lạc Thanh Chu nhìn Bách Linh đối diện một chút, trực tiếp lấy ra bảo điệp đưa tin từ trong tay áo ở trước mặt nàng, phát tin nhắn cho quận chúa: 【 Chúng ta chuẩn bị ra khỏi thành 】
Bách Linh nháy mắt to hỏi:
- Cô gia, đó là vật gì?
Lạc Thanh Chu qua loa nói:
- Luyện chữ, ngươi muốn luyện chữ không?
Bách Linh nghe xong, lập tức không có hứng thú, nói:
- Chữ viết của người ta nhìn rất đẹp, không cần luyện.
Lúc này, tin nhắn trả lời lại.
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Lá gan của ngươi thật là lớn, ta cũng bị ngươi hù chết, ngươi cũng dám đối chọi gay gắt với bệ hạ ngay trước mặt nhiều người. Ngươi nhất định phải chết, chạy mau đi, chạy càng xa càng tốt, đừng trở về 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không chỉ bởi vì Trưởng công chúa, trước đó ta bị lừa đi ngự hoa viên, kém chút bị hãm hại, Hoàng đế đã sớm động sát ý với ta 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Vậy ngươi mau đi đi, thừa dịp hiện tại hắn không rảnh quản ngươi. Ta không sao, ta sẽ từ chối chuyện thông gia, thực sự từ chối không được, ta sẽ giả ngây giả dại, tại chỗ vung vôi. Ai sẽ muốn một nữ nhân xấu động một chút lại vung vôi chứ? 】