Vương tử Bắc Thương quốc Lang Khiếu quay đầu thấp giọng nói mấy câu với một tên văn nhân sau lưng, lập tức lạnh mặt nói.
- Ván này, chúng ta từ bỏ.
Vương tử Cao Tề quốc cùng Lâu Lan quốc, vốn không có hi vọng xa vời có thể thông gia cùng vị Trưởng công chúa kia, tự nhiên cũng trực tiếp từ bỏ.
Cách Lôi thấy thế, càng thêm đắc ý, lại nói với năm tên tài tử Đại Viêm đứng dưới bậc thang, nói:
- Các ngươi thì sao? Cũng là trực tiếp nhận thua?
Liễu Tam Tư thân là Giang Nam đệ nhất tài tử, lấy ‘Rượu’ làm đề thi từ, sớm đã làm rất nhiều bài, cho nên khi Hoàng đế nói đề mục, hắn lập tức đã nghĩ ra được, chỉ là bởi vì là chủ nhà, cho nên mới để cho đối phương làm trước.
Ngay từ đầu vị vương tử Đại Mông đế quốc này bất kính với Trưởng công chúa, trong lòng hắn đã phẫn nộ, lúc này gặp đối phương dương dương đắc ý, một bộ dáng thiên hạ độc tôn, trong lòng hắn càng tức giận, lập tức chắp tay với phía trên nói:
- Bệ hạ, tại hạ trước hết bêu xấu.
Nam Cung Dương cười cười, nhìn hắn nói:
- Trẫm cảm thấy bài thơ này của Tô tài tử, hoàn toàn chính xác phi thường có ý cảnh, tựa như Lý ái khanh nói, ý cảnh sâu xa, chính là một bài thơ hay tuyệt hảo. Liễu công tử, ngươi cảm thấy thơ của ngươi có thể thắng qua hắn sao? Trẫm cảm thấy cũng không quá có khả năng đi. Không có nắm chắc thì làm lại ván thứ hai đi.
Vừa nghe lời này, mấy tên tài tử khác lập tức nhìn nhau, vừa rồi còn nóng lòng thử một lần, lập tức ép xuống tâm tình.
Nam Cung Uyển Nhi cũng cúi đầu.
Ván đầu tiên, bệ hạ muốn cho vị tài tử Đại Mông đế quốc này thắng rồi.
Thế nhưng Liễu Tam Tư từ trước đến nay được gọi là cuồng nhân, chỗ nào chịu được cơn tức này, lập tức chắp tay nói:
- Bệ hạ, bài thơ này của tại hạ không dám nói thắng hắn, nhưng ít ra không thể kém hơn hắn. Còn ai thắng ai thua, tại hạ tin tưởng Lý đại nhân và những người khác sẽ bình phán.
Vừa nghe lời này, trên mặt Nam Cung Dương vẫn như cũ duy trì ý cười, dừng một chút, nói:
- Tốt, ngươi đã có tự tin, vậy ngươi đọc đi.
Liễu Tam Tư chắp tay, ngồi thẳng lên, cũng hiện ra một loại ánh mắt kiệt ngạo, nhìn về phía vương tử Đại Mông đế quốc, cao giọng thì thầm:
- Lãng hoa hữu ý thiên lí tuyết, đào hoa vô ngôn nhất đội xuân. Nhất hồ tửu, nhất can thân, khoái hoạt như nông hữu kỉ nhân (*)
(* Nhành hoa có tính cùng gió tuyết, đào hoa không nói một mùa xuân. Một bầu rượu, một cá nhân, khoái hoạt như nông có mấy người).
Trong đại điện trầm mặc một lát.
Văn nhân khác sau lưng vương tử đều âm thầm gật đầu.
Vương tử Đại Mông đế quốc Cách Lôi lại cười lạnh nói:
- Đây là đạo văn nhỉ! Bài thơ này của ngươi có ba chữ Nhất, mà lại kém xa bài thơ của chúng ta.
Liễu Tam Tư cũng không phản bác.
Nam Cung Dương cười cười, nhìn về phía Lý Chiêu, nói:
- Lý ái khanh, ngươi đến bình thơ.
Lý Chiêu chắp tay nói:
- Bài ca này nói về sự giải bày, mượn cảnh ngụ ý, mặc dù tình thú không cao, nhưng ý cảnh khoan thai lơ đễnh với cuộc đời lại thanh lệ, rất không tầm thường, cũng có thể coi là tinh phẩm bên trong thi từ.
Nam Cung Dương híp híp con ngươi, nói:
- Lý ái khanh nói, bài này và bài thơ của Tô tài tử kia, ai càng hơn một bậc?
Lý Chiêu biết được tâm ý của hắn, biết được nên cho Đại Mông đế quốc một bộ mặt, cúi đầu nói:
- Tinh tế phẩm vị, vẫn là bài thơ của Tô tài tử, càng hơn một bậc.
Vừa nghe lời này, Cách Lôi lập tức cười lên ha hả, sau đó lại không chút kiêng kỵ nhìn về phía hồng ảnh sau bức rèm che, ánh mắt đầy lửa nóng nói:
- Trưởng công chúa, ván đầu tiên, bản vương tử thắng. Bản vương tử lại thắng hai ván thì có thể cùng Trưởng công chúa ngài nâng cốc ngôn hoan, ha ha ha ha....
Nam Cung Dương cũng hiện ra ý cười đầy mặt, đang muốn tuyên bố ván đầu tiên Đại Mông đế quốc thắng được, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng nói:
- Bệ hạ, ta có thể thử một chút không?
Nụ cười trên mặt Nam Cung Dương lập tức cứng lại, đưa mắt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hết thảy mọi người trong đại điện đều nhìn sang.
Trong mắt Cách Lôi lóe lên một đạo lệ mang.
Phía sau bức rèm che, đạo hồng ảnh kia cũng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu một bộ nho bào, lẻ loi trơ trọi đứng ở trong góc nhỏ, kéo ra một chút khoảng cách với người Nam Cung quận vương phủ, lúc này chắp tay cúi đầu, chủ động khiêu chiến.
Trong đại điện, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Nam Cung Dương đột nhiên cười nói:
- Ai bảo ngươi tiến đến rồi? Trẫm giống như không có mời ngươi đi vào nhỉ?
Lúc này, buồng trong đột nhiên truyền đến âm thanh của Thái hậu:
- Bệ hạ, là ta để Lạc khanh tiến đến. Lạc khanh am hiểu thi từ, lần này luận bàn cùng khách quý, tự nhiên không thể thiếu hắn. Bệ hạ trước đó không phải đã nói, muốn để hắn vào điện sao?