Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1840. Cầu thân (1)




Bách Linh đứng trước mặt người Lệnh Hồ Thanh Trúc, tươi cười đầy mặt nhìn nàng, một bộ dáng thiên chân vô tà.

Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi nhìn ánh mắt về phía xa xa, lạnh như băng nhìn về phía nàng, nói:

- Có việc?

Bách Linh cười nói:

- Không có gì, chính là thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp, muốn trò chuyện với tỷ tỷ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp phấn nộn của nàng, cùng đôi con ngươi xinh đẹp người vật vô hại, mặt không thay đổi nói:

- Ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Bách Linh nháy mắt hỏi:

- Vì cái gì đây?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn nàng một cái, không tiếp tục để ý tới nàng, xoay người, đi vào trong cung điện.

Lúc đi qua bên người Lạc Thanh Chu, nàng vẫn như cũ nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt, giống như cũng không nhận ra hắn.

Bách Linh nhìn bóng lưng cao ngạo của nàng, mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng, đi đến bên người Lạc Thanh Chu thầm nói:

- Không phải là nơi đó lớn hơn một chút sao, thần khí cái gì?

Lập tức lại nói:

- Người ta còn đang phát dục đây, sớm muộn gì cũng lợi hại hơn nàng, hừ.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, tiếp tục đi đến phía trước.

Bách Linh vội vàng theo sau lưng, lại ríu ra ríu rít hỏi thăm:

- Cô gia, ngươi thật không biết nàng? Cũng là bởi vì nơi đó của nàng lớn, cho nên mới một mực nhìn lén nàng? Cô gia, ngươi… ngô….

Lạc Thanh Chu đột nhiên duỗi ra một ngón tay, ngăn chặn miệng nhỏ líu lo không ngừng của nàng, thấp giọng hù dọa nói:

- Ít nói chuyện, chờ một lúc nếu như bị người phát hiện ngươi nói nhiều, sẽ bị kéo ra ngoài cắt đầu lưỡi.

Bách Linh mở to hai mắt, định tại chỗ, miệng nhỏ khẽ nhếch, không biết có phải là bị hù dọa hay không.

- Ba ~

Lạc Thanh Chu rút ngón tay ra từ trong miệng nàng, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

- Phi! Phi! Phi!

Bách Linh đứng tại chỗ mấy tức, đột nhiên phi phi phi phun nước bọt, một bên dùng ống tay áo lau sạch miệng nhỏ, một bên đuổi kịp ô ô nói:

- Cô gia, sao ngươi có thể….

Lạc Thanh Chu quay đầu, trừng nàng một chút.

Bách Linh bị hù khẽ run rẩy, lời nói trong miệng lại bị nén trở về.

Một đoàn người tiến vào cung điện, được một tên quan lễ nghi chào hỏi, ngồi xuống ở vị trí được sắp xếp cuối cùng trong viện.

Bên trên con đường ở giữa thông đến trong cung điện, phủ lên một thảm đỏ, hai bên ven đường thảm đỏ đều theo thứ tự bày thức ăn đầy bàn, lúc này cái bàn ở phía sau cũng đã ngồi đầy người.

Đương nhiên, một chỗ ngồi chỉ có thể ngồi hai người, còn lại thì đứng ở phía sau.

Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt ngồi xuống.

Lạc Thanh Chu cùng Tần Xuyên, còn có Bách Linh và Mai nhi đều đứng ở đằng sau hai người.

Trên bàn có nước trà, bánh ngọt.

Mọi người đứng hơn nửa ngày trên quảng trường, lúc này tự nhiên vừa đói vừa khát, cho nên đều ở một bên thấp giọng nói chuyện, một bên uống nước trà, ăn đồ ăn.

Trong cung điện, ẩn ẩn truyền đến âm thanh sắc nhọn của thái giám.

Hoàng đế cùng Thái hậu giá lâm, đi ra từ trong rèm phía sau.

Khách quý trong cung điện lập tức đứng lên, cúi đầu xoay người, cung kính hành lễ.

Người ngoài phòng, mặc dù hâm mộ, nhưng cũng không dám tùy ý đi vào, chỉ có thể đưa cổ nhìn lén vào bên trong.

Lúc này, một lão thái giám đi ra, đi tới phía sau cùng, lấy ra danh sách trong tay, thì thầm:

- Giang Nam tài tử Liễu Tam Tư, Trịnh Ý Nùng, Bạch Ngọc Lâu, Ngọc Kinh tài tử Trương Họa, tài nữ Tô Vãn Thu, mời cùng ta tiến vào điện.

Lúc này, hai bên chỗ ngồi đằng sau có mấy người đọc sách người mặc nho bào đi ra, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cùng khẩn trương đi theo sau lưng hắn, tiến vào trong điện. Đợi bọn hắn đều rời đi, Tống Như Nguyệt thấp giọng nói thầm:

- Lão gia, tại sao không có Thanh Chu nhà chúng ta?

Tần Văn Chính bình tĩnh nhìn về phía trong điện, không nói gì.

Lúc này, Nam Cung Tuyết Y một bộ váy áo tuyết trắng từ trong điện bước nhanh đi ra, mặt mũi tràn đầy hưng phấn ngoắc nói:

- Lạc công tử, mau cùng ta đi vào.

Lạc Thanh Chu vừa muốn đi về phía nàng, tay áo rộng rãi đột nhiên bị người giữ chặt, quay đầu nhìn lại, Bách Linh nháy mắt, đáng thương cầu khẩn nói:

- Cô gia, có thể mang theo tiểu Bách Linh đi vào không? Tiểu Bách Linh cũng muốn đi vào.

Lạc Thanh Chu có chút nhíu mày, vừa muốn từ chối, Nam Cung Tuyết Y đi tới lập tức nói:

- Bách Linh, đi theo đằng sau ta, làm nha hoàn của ta, có thể đi vào.

Bách Linh nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở, lập tức buông ra tay áo của Lạc Thanh Chu, đi qua thân mật bắt lấy tay áo của nàng, mặt mũi tràn đầy lấy lòng nói:

- Tuyết Y quận chúa, ngươi thật tốt.

Nam Cung Tuyết Y cười nói:

- Chờ một lúc đừng nói lung tung là được.

Bách Linh lập tức che miệng nói:

- Ừm, ta không nói lời nào là được.