Tế thiên đã tiến vào hồi cuối, Hoàng đế đọc xong lời khấn thì có thể kết thúc.
Đám người nghe vậy, lập tức an tĩnh lại.
Những người đang ăn trái cây màn thầu, cũng lập tức rút hết vào trong tay áo, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy trang nghiêm.
Thời gian một nén nhang qua đi.
Hoàng đế tuyên đọc xong lời khấn, lại nói vài câu động viên cùng cảm ân, sau đó tuyên bố nghi thức tế tự lần này kết thúc, thịnh yến bắt đầu.
Đám người cùng hô to ‘Vạn tuế’.
Hoàng đế mang theo chúng thành viên hoàng thất từ trên tế đài đi xuống.
Lúc này, thái giám và các cung nữ bắt đầu dựa theo thân phận địa vị trình tự, dẫn tân khách lần lượt tiến về Sùng Minh cung nhập tọa, chờ đợi thịnh yến bắt đầu.
Vương tử cùng sứ giả nước láng giềng, trước hết nhất rời đi.
Tiếp theo là người năm đại tông môn cùng thành viên hoàng thất.
Sau đó là từng gia tộc công huân cùng quan viên.
Cuối cùng mới là người không có công danh trong người.
Tân khách không có công danh, ngoại trừ một chút lão nhân trường thọ ra, còn có tài tử cùng danh nhân do hoàng thất mời tới, và những quan viên gia quyến giống như Tần gia, vân vân.
Đám người Tần gia đi theo sau cùng, tiến về Sùng Minh cung.
Lạc Thanh Chu đang quan sát đến những người đọc sách người mặc nho bào, Bách Linh đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn, hừ lạnh nói:
- Cô gia, nữ tử mặc áo xanh bên phía Lăng Tiêu tông là ai? Vừa rồi nàng một mực nhìn lén ngươi, ngươi cũng một mực nhìn lén nàng. Là nữ nhân cô gia nuôi ở bên ngoài sao? Hừ, ngực vậy mà lớn như thế, cô gia đã bắt đầu biến thành nam nhân thô tục hả, bắt đầu thích nữ nhân xấu ngực lớn rồi sao?
Lạc Thanh Chu cứng một chút, một mặt bình tĩnh nói:
- Đừng nói bậy, ta không biết.
Lập tức lại nhìn nàng nói:
- Vì sao ngực lớn chính là nữ nhân xấu? Vì sao thích ngực lớn chính là nam nhân hư?
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Vốn là như thế. Nữ nhân ngực lớn như vậy, chính là vì dụ hoặc nam nhân, đương nhiên là nữ nhân xấu. Nam nhân có thể bị ngực của nữ nhân dụ hoặc, dĩ nhiên chính là nam nhân hư.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn liếc qua lồng ngực của nàng, không có lại nói tiếp.
Bách Linh lập tức che ngực một chút, tức giận nói:
- Ngực người ta trước đây không có lớn như vậy, đều do...
Lúc này, Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua đằng sau, nói:
- Các ngươi ở phía sau lề mề cái gì?
Bách Linh lập tức dừng lại, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười xán lạn, giòn tiếng nói:
- Phu nhân, ngươi đi trước, ta và cô gia ở phía sau nói thì thầm.
Tống Như Nguyệt lườm hai người một chút, không tiếp tục để ý tới.
Cùng lúc đó.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh đột nhiên đứng ở chỗ cửa trên con đường phía trước.
Sùng Minh cung.
Bên ngoài, bên trong cung điện, sớm đã chuẩn bị xong bàn ghế.
Chỗ ngồi cũng đầy đủ.
Quan lễ nghi đứng tại cửa ra vào, tự mình nghênh đón khách quý, mang theo bọn hắn ngồi xuống chỗ ngồi của mỗi người.
Vương tử nước láng giềng, cao tầng năm đại tông môn cùng thành viên hoàng thất đều tiến vào cung điện.
Tân khách còn lại, chỉ có thể ở bên ngoài dọc hai bên theo thảm đỏ mà ngồi xuống.
Khách quý trước mặt ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ hoàng gia chiêu đãi, người phía sau, vẫn còn đang theo thứ tự đi đến Sùng Minh cung.
Đám người Tần gia đi ở phía sau cùng.
Lúc chuẩn bị tiến vào cửa Sùng Minh cung, Lạc Thanh Chu đột nhiên thấy được một thân ảnh thon dài cao ngạo băng lãnh mặc một bộ áo xanh dưới đại thụ chỗ giao lộ.
Bách Linh cũng nhìn sang.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng dưới tàng cây, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, mặt mũi lãnh khốc, tựa hồ đang chờ một người khác.
Lúc đám người Tần gia đi ngang qua nàng, nàng vẫn như cũ nhìn phía xa, mặt không gợn sóng.
Tống Như Nguyệt lườm nàng một chút, ánh mắt dừng lại một hồi vào bộ ngực cao ngất của nàng, lại cúi đầu nhìn lồng ngực của mình một chút, yên lặng rời đi, miệng nhỏ giọng thầm thì một câu, không biết đang nói cái gì.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua người nàng, nàng vẫn như cũ nhìn qua một hướng khác, nhìn không chớp mắt.
Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, cũng không dám dừng lại nói chuyện với nàng, tiếp tục đi đến phía trước.
Nhưng lúc này, trong tai lại đột nhiên truyền đến một giọng nói băng lãnh:
- Sở Phi Dương, sư thúc tổ hi vọng ngươi hôm nay có thể tới trong cung, làm vẻ vang cho Lăng Tiêu tông chúng ta. Phái Hoa Sơn cũng tới, chúng ta nhất định phải đánh bại bọn hắn. Chờ một lúc ngươi giả bộ như uống say rời đi, đến lúc luận võ, ta sẽ ra khỏi cung đi đón ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngơ ngác một chút, vẫn không có quay đầu nhìn nàng.
Nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền đến âm thanh thanh thúy của Bách Linh:
- Vị tỷ tỷ này, ngươi tên là gì?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ, dừng bước, quay đầu nhìn lại.