Lạc Thanh Chu thầm nghĩ hỏng bét.
Mặc dù sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng lúc này bị phát hiện, vẫn còn có chút lúng túng.
- Dượng, dì, phụ thân cùng mẫu thân để chúng ta tới thay bọn họ vấn an các ngươi, bọn hắn không tiện tới.
Nam Cung Tuyết Y tươi cười đầy mặt đi tới.
Mà Nam Cung Mỹ Kiêu, không biết có phải suy nghĩ đến chuyện bị ban hôn hay không, lúc này đang lạnh lại gương mặt xinh đẹp, một bộ dáng người muốn sống chớ lại gần.
Bách Linh đứng sau lưng Tống Như Nguyệt, lúc này lại bình tĩnh lạ thường, chỗ sâu trong mắt tựa hồ ẩn ẩn lóe ra một tia ánh trăng.
- Bệ hạ tới!
Không biết là ai hô một tiếng, tiếng ồn ào trên quảng trường đột nhiên bắt đầu an tĩnh lại.
Bên trên hành lang phía ngoài Kim Loan điện.
Một đám thái giám cung nữ vây quanh một lọng che màu vàng kim óng ánh, chậm rãi đi tới quảng trường.
Nam Cung Tuyết Y vừa tiến đến trước mặt Lạc Thanh Chu, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Nam Cung Mỹ Kiêu kéo lại, cưỡng ép kéo đi.
Nam Cung Tuyết Y đành phải quay đầu lại nói:
- Lạc công tử, chờ sau đó buổi trưa mở yến, ta lại tới tìm ngươi.
- Ngươi ngậm miệng!
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng, đột nhiên kéo một cái, kém chút kéo nàng té ngã.
Nam Cung Tuyết Y buồn bực nói:
- Mỹ Kiêu, ta là tỷ tỷ của ngươi! Không phải phạm nhân.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có để ý nàng, tăng tốc bước chân, kéo nàng về thẳng đến đám gia quyến hoàng thất.
Nam Cung Tuyết Y bắt đầu cáo trạng cho trưởng bối và huynh đệ tỷ muội.
Lạc Thanh Chu thấy tỷ muội các nàng rời đi, lúc này mới quay đầu, nhìn về phương hướng đám người Lăng Tiêu tông đang đứng, vừa rồi nhìn thấy ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Ánh mắt hai người, cách biển người giao hội cùng nhau.
Dừng lại một lát.
Lạc Thanh Chu dời mắt, nhìn về phía nơi khác, lại vừa hay đối mặt với một đôi mắt đầy ánh sáng khác.
Hắn nhíu mày nói:
- Bách Linh, ngươi nhìn cô gia làm gì?
Bách Linh không nói gì, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía loan giá của Hoàng đế.
Lạc Thanh Chu hơi cảm thấy kinh ngạc, nha đầu này vậy mà không có mân mê miệng nhỏ già mồm?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về nơi đó.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn sang.
Hoàng đế Nam Cung Dương, hiếu thuận đỡ Thái hậu, được mọi người chen chúc chậm rãi đi xuống bậc thang, tiến về tế đàn trên quảng trường.
Trưởng công chúa một bộ váy dài hỏa hồng, theo ở phía sau, khuôn mặt uy nghiêm mà lãnh khốc.
Theo thái giám kêu to một tiếng sắc nhọn, đám người trên quảng trường, vô luận thành viên Hoàng gia, hay từng công huân hoặc đại thần, hoặc người ngũ đại môn phái đều cúi đầu khom người hành lễ.
Hoàng đế mang theo Thái hậu cùng Trưởng công chúa và các thành viên hoàng thất khác giẫm lên bậc thang được phủ thảm đỏ, chậm rãi đi lên tế đàn.
Quan chủ trì lễ nghi bắt đầu cao giọng tuyên đọc tế từ.
Trên đài là thành viên hoàng thất, mọi người thì ở dưới đài, tất cả đều cúi đầu khom người, một mảnh trang nghiêm.
Đọc tế từ hồi lâu, lại có quan lễ nghi bắt đầu đốt hương, sau đó lại bưng tới nước sạch để Hoàng đế rửa tay.
Tiếp theo, bắt đầu nghênh thần, hành lễ, tiến trở, sơ hiến, á hiến vân vân.
Một hệ liệt rườm rà các loại lễ nghi trôi qua, mặt trời đã lên tới buổi chiều.
Quảng trường lớn như vậy, đám người lít nha lít nhít lại tĩnh không một tiếng động.
Lúc sắp kết thúc, Hoàng đế mệnh lệnh cung nữ bắt đầu đổi mới trái cây và bánh bao chay cho đám người, ngụ ý năm nay quốc thái dân an, ngũ cốc phong đăng.
Lúc này, thần kinh đám người căng cứng mới trầm tĩnh lại, đều tiếp nhận trái cây, bắt đầu hoạt động thân thể đã hơi cứng ngắc, hoặc trực tiếp ngồi nghỉ ngơi, hoặc thấp giọng nói chuyện.
Quảng trường yên tĩnh lập tức lại trở nên tiếng người huyên náo.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía đội ngũ của Lăng Tiêu tông.
Mà lúc này Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng đang nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao hội, Lệnh Hồ Thanh Trúc duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mặt một cái, ra hiệu nàng đã nhận ra hắn, sau đó đưa mắt nhìn bên cạnh hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình. Tiểu Bách Linh trắng trẻo mũm mĩm chẳng biết lúc nào đã lặng yên không một tiếng động đứng ở bên cạnh hắn, lúc này đang từ nơi xa thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức hiểu rõ ý của Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Hắn vươn tay, khoác lên trên bờ vai của Bách Linh, nhẹ gật đầu với ánh mắt xa xa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại khinh bỉ nhìn hắn một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, quay mặt, nhìn về phía tế đàn.
Bách Linh lấy tay của Lạc Thanh Chu ra, đi qua bên cạnh, đứng ở sau lưng Tống Như Nguyệt.
Lạc Thanh Chu gặp nàng một mặt là lạ, tiến tới thấp giọng nói:
- Làm sao một mực nhìn lén cô gia? Muốn hôn?
Bách Linh nhìn tế đàn, không có để ý hắn.