Hai tên thị vệ lập tức đi đến, trực tiếp lôi Lý Quý đang co quắp trên mặt đất ra ngoài.
Trên mặt đất bị kéo ra một đường chất lỏng, thối không ngửi được.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trực tiếp quay người rời đi.
Nam Cung Dương cũng nhanh chóng tới đỡ lấy Thái hậu, nói:
- Mẫu hậu, chúng ta đi trước tế trời, thời gian đã không sai biệt lắm.
Thái hậu che mũi, nhìn thiếu niên ngoài đình nói:
- Lạc khanh, ngươi cũng mau đi đi. Chuyện hôm nay, ủy khuất ngươi, chờ thịnh hội kết thúc, bản cung lại để cho Thái Vương thế tử tự mình đi nhận lỗi cho ngươi.
Sắc mặt Nam Cung Cẩm đầy khó xử, không nói gì.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không dám.
Lập tức đi theo sau lưng đám người, ra khỏi ngự hoa viên.
Trường Tôn Uyển Nhi thả chậm bước chân, đi cùng một chỗ với hắn, thấp giọng nói:
- Lạc công tử, ngươi làm rất đúng, cho dù ngươi không mở miệng, bệ hạ cũng không có khả năng thật giết Lý Quý.
Lập tức lại thấp giọng hỏi:
- Lạc công tử, bài thơ kia hẳn là ngươi làm?
Lạc Thanh Chu nói:
- Là phu nhân nhà ta làm.
Trường Tôn Uyển Nhi cười cười, không nói gì thêm.
Bài thơ có khí phách có linh hồn kia, làm sao có thể là một nữ tử nhu nhược làm ra, trước đó lần đầu tiên nghe, nàng đã biết có gì đó quái lạ.
Vừa rồi nghe hắn đọc ra, nàng lập tức hiểu.
Cái gọi là Mạc Thành đệ nhất tài nữ, chỉ sợ có một thiên hạ đệ nhất tài tử đứng sau lưng?
Cũng bởi vì hắn là người ở rể, cho nên mới chỉ có thể ủy khuất điệu thấp?
Giờ khắc này, thái độ của Trường Tôn Uyển Nhi dành cho thiếu niên bên cạnh, không chỉ là kính nể, còn nhiều thêm một chút thương hại cùng đáng tiếc.
Lấy tài hoa của hắn, chỉ cần xuất thân tốt một chút, chỉ sợ hiện tại sớm đã vang danh khắp thiên hạ, chỗ nào còn phải ủy khuất ẩn núp, một mực yên lặng không tiếng tăm đến bây giờ.
Cái gì Giang Nam mấy đại tài tử, cái gì kinh đô đệ nhất công tử, những người tài hoa kia ở trước mặt của hắn, đều là không đáng giá nhắc tới.
- Lạc công tử, nghe nói lần này thịnh yến, vương tử nước láng giềng mang đến mấy tên thiên tài cực thiện thi từ, đến lúc đó có thể sẽ luận bàn một chút với tài tử Đại Viêm chúng ta. Bệ hạ mời Giang Nam tứ đại tài tử, cùng mấy tên tài tử ở kinh đô, đương nhiên, còn có ngươi. Đến lúc đó, Uyển nhi cần phải hảo hảo thưởng thức một chút tài hoa kỷ kinh tứ tọa, đại sát tứ phương của công tử.
Đi ra cung điện, lúc chuẩn bị tách ra, Trường Tôn Uyển Nhi cười nói một câu.
Lạc Thanh Chu chắp tay, nói:
- Tại hạ có tài đức gì, có thể nào so sánh được với những tài tử kia, Uyển nhi cô nương quá khen rồi.
Trường Tôn Uyển Nhi cười cười, không nói gì thêm, có chút cúi đầu thi lễ một cái, quay người đi tới bên người Thái hậu.
Đợi Thái hậu, Hoàng đế, Trưởng công chúa đều được đám hạ nhân chen chúc rời đi, Lạc Thanh Chu một mình về tới quảng trường. Vừa rồi Lý Quý đến gọi hắn, hắn đã nhìn ra đối phương có ác ý.
Một đường nói chuyện thăm dò, hắn rất nhanh biết được âm mưu của đối phương.
Sau khi vị Thái Vương thế tử kia vứt xuống mật tín, hắn cố ý muốn rời khỏi, dẫn tới Lý Quý tiến vào lương đình, sau đó hắn lập tức dùng thần hồn ngự vật thuật, lặng yên không một tiếng động đặt lá thư này ở trên người Lý Quý.
Hết thảy đều làm thiên y vô phùng (áo trời không kẽ hở).
Bất quá vừa rồi biểu hiện tựa hồ có chút khoa trương.
Còn có, Trưởng công chúa tựa hồ bại lộ coi trọng và quan tâm tới hắn.
Vừa rồi Trưởng công chúa vừa đến, hẳn là đã đoán được vị Thái Vương thế tử kia muốn giá họa hắn, nghĩ rằng phần mật tín kia khẳng định ở trên người hắn, cho nên mới lo lắng nói mấy câu.
Ai có thể nghĩ tới, hắn sớm đã tính trước kỹ càng.
Lúc kia, hắn cũng không có cách nào báo sớm cho đối phương.
Vị hoàng đế kia hẳn là nhìn ra Trưởng công chúa bảo vệ hắn, không biết chuyện lần này, là Hoàng đế cố ý thăm dò, hay là Lý Quý cùng vị Thái Vương thế tử kia lâm thời động ý.
Mặc kệ là nguyên nhân nào, hắn đều muốn cẩn thận.
Đợi sau khi Thái Khang thịnh yến hoàn tất, mọi chuyện cần thiết, có khả năng đều sẽ bạo lộ ra từng cái.
Đến lúc đó, hắn không thể không làm ra phản kích.
Đương nhiên, hắn cũng đã sớm làm chuẩn bị.
Chỉ là Trưởng công chúa còn không có nói cho hắn biết chỉnh thể bố trí, hắn phải tìm cơ hội, hảo hảo hỏi một chút, mới có thể sớm làm tốt chuẩn bị khác.
Nghĩ chuyện như vậy, hắn rất mau trở lại quảng trường.
Đám người Tần gia gặp hắn an toàn trở về, thở dài một hơi.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Nam Cung Tuyết Y cùng nhau đi về phía bọn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn đôi tỷ muội này, đột nhiên lại quay đầu, nhìn về phía đám người Lăng Tiêu tông xa xa.
Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh lúc này vậy mà đang theo dõi Nam Cung Mỹ Kiêu.