Tần nhị tiểu thư trầm mặc một hồi, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn luôn không có nói qua với chúng ta, mấy năm ngươi mất tích, đi nơi nào, làm cái gì. Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta một chút không?
Tần đại tiểu thư cúi đầu vặn trục đàn, thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì để nói.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Tỷ tỷ, Vi Mặc muốn nghe.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói:
- Có lời gì, nói thẳng.
Tần nhị tiểu thư nhìn con ngươi xinh đẹp lại lạnh lùng của nàng, trong lòng đột nhiên có chút mỏi nhừ, nói khẽ:
- Tỷ tỷ, Vi Mặc biết, ngươi trải qua không tốt. Khi còn bé, ngươi rất thích cười, rất hoạt bát, lúc kia, ngươi không phải như vậy....
Tần đại tiểu thư lạnh lùng mà bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư ngậm lấy nước mắt óng ánh, nói:
- Tỷ tỷ, Vi Mặc biết, ngươi mặc dù thay đổi, nhưng ngươi vẫn như cũ yêu Vi Mặc, yêu người trong nhà, đúng không?
Tần đại tiểu thư không có trả lời, cúi đầu xuống, tiếp tục điều chỉnh dây đàn.
Tần nhị tiểu thư lệ quang dịu dàng nói:
- Ngươi vẫn luôn quan tâm bệnh của Vi Mặc, vẫn luôn đang nghĩ biện pháp giúp Vi Mặc, đúng không?
Tần đại tiểu thư vẫn không có nói chuyện.
Tần nhị tiểu thư lau lau nước mắt, lấy ra khăn tay tuyết trắng kia, nói:
- Tỷ tỷ, đây là khăn tay của ngươi sao? Ngươi lần trước đi thăm ta, để quên ở đó.
Tần đại tiểu thư ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, trên mặt cũng không gợn sóng gì, thản nhiên nói:
- Không phải của ta.
Nói xong, lại tiếp tục cúi đầu vặn một trục dây cung khác.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng nói:
- Ngươi cũng không có nhìn kỹ, chính là của ngươi.
Tần đại tiểu thư không tiếp tục để ý đến nàng.
Tần nhị tiểu thư lại hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng một hồi, thở dài một hơi bé không thể nghe, chậm rãi đứng lên nói:
- Tốt, đã không phải tỷ tỷ, quên đi. Vi Mặc nhất định sẽ giúp Thanh Chu ca ca tìm tới nàng, sau đó...
Nàng không tiếp tục nói tiếp, thu hồi khăn tay, đi ra lương đình.
Đột nhiên một trận gió lạnh đánh tới.
Nàng nhịn không được ho khan vài tiếng, thân thể mảnh mai nhu nhược lộ ra càng thêm yếu đuối, tựa như lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống.
Bách Linh vội vàng tới đỡ nàng, đưa nàng ra cửa, giao cho Thu nhi cùng Châu nhi.
Đợi Thu nhi cùng Châu nhi đỡ nàng rời đi, Bách Linh mới trở về đến vườn hoa, tiến vào lương đình, cau mày nói:
- Tiểu thư, khăn tay kia là của người sao?
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:
- Không phải.
Bách Linh hơi há miệng nhỏ, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nói:
- Nha.
Lập tức lại nhỏ giọng thầm nói:
- Rõ ràng chính là...
- Bạch!
Dưới cây, Hạ Thiền tiếp tục luyện kiếm.
Bách Linh đột nhiên nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền, ngày mai chúng ta theo tiểu thư, còn có nhị tiểu thư, cùng đi du lịch Tây Hồ? Có được hay không?
Hạ Thiền nhìn nàng một cái, không nói gì, tiếp tục luyện kiếm.
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Biết ngươi chỉ muốn đi bồi cô gia, mỗi ngày khắc khổ luyện kiếm như thế, cũng là vì bại hoại kia, thật là một đồ đần.
Mai Hương uyển.
Lạc Thanh Chu được Tiểu Điệp phục thị, sau khi tắm xong, trở về gian phòng, kiểm tra trang bị trong nhẫn chứa đồ, thuận tiện nhỏ linh dịch cho cây kia.
Hai bé thỏ trắng đang truy đuổi đùa giỡn cùng tiểu Hỏa Hồ.
Hoa Cốt vẫn không có tỉnh lại.
Lúc hắn đang tự hỏi chuyện, Tần nhị tiểu thư trở về.
Tiểu Điệp sớm đã nấu xong nước nóng.
Châu nhi cùng Thu nhi cùng một chỗ khiêng thùng tắm tới gian phòng, đặt ở sau tấm bình phong, lại rải vào trong thùng tắm rất nhiều cánh hoa.
Tần nhị tiểu thư chuẩn bị tắm rửa. Lúc Lạc Thanh Chu đang muốn ra ngoài, Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chúng ta là phu thê, chàng còn cần né tránh sao? Đến giúp Vi Mặc tắm rửa, có được hay không?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Để Thu nhi cùng Tiểu Điệp giúp nàng đi, ta còn phải xem sách một lát, ngày mai có thể cần làm vẻ vang vì nước đây.
Tần nhị tiểu thư mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Thanh Chu ca ca cứ ở trên giường nhìn, đừng đi ra ngoài.
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Tốt, vậy ta đến trên giường.
Dứt lời, hắn cầm sách vở, đi đến giường.
Sau tấm bình phong, Thu nhi cùng Tiểu Điệp hầu hạ Tần nhị tiểu thư cởi sạch váy áo, lấy xuống trâm gài tóc vật trang sức trên đầu, sau đó, lại giúp nàng giải khai dây nhỏ phía sau lưng, trút bỏ cái yếm…
- Thanh Chu ca ca, chàng thiết kế những quần áo kia, Vi Mặc cũng không có mặc qua đâu? Chờ một lúc mặc cho chàng nhìn, có được hay không?
Ngọc thể thiếu nữ xinh đẹp tuyết trắng của Tần nhị tiểu thư ngâm vào bên trong nước sạch bồng bềnh đầy cánh hoa, ánh mắt xuyên thấu qua bình phong, nhìn thân ảnh mơ hồ của hắn, nói khẽ.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp ở sau lưng giúp nàng tắm mái tóc và thân thể, cúi đầu, giống như không khí, cũng không tồn tại.