Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Trưởng công chúa cùng Sở Phi Dương.
Tần nhị tiểu thư: - .....
Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, cười cười, nói:
- Yên tâm đi, cái này không thực tế, Hoàng đế chắc cũng chỉ thuận miệng nói. Lăng Tiêu tông sẽ không đáp ứng, Sở Phi Dương cũng sẽ không đáp ứng.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Cho nên, đại ca tiếp tục điều tra vụ án này, mới là an toàn nhất. Cho dù hắn phát hiện hung thủ chính là Sở Phi Dương, Hoàng đế có khả năng cũng sẽ để hắn đình chỉ truy tra, như vậy, Hoàng đế đương nhiên sẽ không lại bởi vì hắn thất trách mà làm khó hắn.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, cảm ơn chàng, cảm ơn chàng suy nghĩ cho đại ca.
Lạc Thanh Chu nói:
- Người một nhà, cảm ơn cái gì, đại ca cũng là đại ca của ta, ta đương nhiên sẽ không muốn nhìn hắn xảy ra chuyện.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Vậy chàng lần trước nói chuyện, giết....
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta tối hôm qua nhìn thấy Trưởng công chúa, từ tình huống tối hôm qua đến xem, Trưởng công chúa nhận thua về kinh đô, chỉ là ngộ biến tùng quyền. Rất nhiều địa phương trong cung, bao gồm cả Thái hậu nơi đó, đều bị nàng thẩm thấu, cho nên ta muốn xem trước một chút nàng muốn làm thế nào.
Nói đến đây, hắn trầm mặc một chút, nói:
- Nhưng vô luận như thế nào, các nàng có quan hệ tỷ đệ ruột. Nàng cho dù thành công, hẳn cũng sẽ không giết hắn, nhưng nếu như giữ lại hắn, tuyệt đối là một tai họa vô cùng đáng sợ. Cho nên… Mặc kệ nàng thành công hay không, ta cũng sẽ chọn một thời cơ thích hợp, tự mình động thủ. Nàng có thể lưu hắn, ta tuyệt đối sẽ không lưu.
Mặt mũi tần nhị tiểu thư tràn đầy lo lắng nói:
- Nghe Mỹ Kiêu nói, trong cung có rất nhiều cao thủ, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết, ta sẽ từ từ thăm dò.
Hai người nói chuyện, rất nhanh tới buổi trưa.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi bưng đồ ăn tới, còn lấy ra một bình rượu trái cây.
Lạc Thanh Chu nhìn rượu trái cây trong chén, nghe mùi vị trái cây quen thuộc, không khỏi nghĩ tới chuyện kia.
Hắn nhịn một chút, vẫn không có nhịn xuống, chủ động thẳng thắn nói:
- Vi Mặc, ta lần này đi tông môn tu luyện, cùng một sư thúc...
- Sư thúc?
Tần nhị tiểu thư nghe xong, tay mềm run lên, bầu rượu trong tay kém chút trượt xuống, lập tức mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Người sư thúc kia là nữ tử, không phải nam tử.
Tần nhị tiểu thư lúc này mới thở dài một hơi, nói:
- Nàng… nàng lớn bao nhiêu?
Lạc Thanh Chu nói:
- Lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi, chừng hai mươi.
Tần nhị tiểu thư lại thở dài một hơi, nói:
- Tốt, vậy các ngươi là thế nào… cùng một chỗ đây?
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, cẩn thận nói một lần từ khi bắt đầu biết vị Lệnh Hồ sư thúc kia, đến cuối cùng bị Lệnh Hồ sư thúc cường ngạnh kia, từ đầu tới đuôi, không sót một chữ.
Sau khi nói xong, lại nói:
- Sư thúc nói, nàng không cần ta phụ trách...
Tần nhị tiểu thư nghe xong, trầm mặc một hồi, nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng phải chịu trách nhiệm sao?
Lạc Thanh Chu nhìn sắc mặt của nàng, không biết trả lời như thế nào.
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, nói:
- Nghe Thanh Chu ca ca vừa nói như vậy, Thanh Chu ca ca tựa hồ thật là thân bất do kỷ, không cẩn thận thất thân.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đích thật là không cẩn thận, ta vừa rồi nói mỗi một câu, đều là thật, ta có thể thề.
Tần nhị tiểu thư có chút hâm mộ nói:
- Vị sư thúc kia đối với Thanh Chu ca ca thật tốt, vì Thanh Chu ca ca làm nhiều chuyện như vậy. Mỹ Kiêu tỷ cũng vì Thanh Chu ca ca làm rất nhiều rất nhiều chuyện, Hạ Thiền cũng thế, Tiểu Điệp càng cùng Thanh Chu ca ca sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm. Cũng chỉ có Vi Mặc, cái gì đều không giúp được Thanh Chu ca ca, Vi Mặc...
- Lại suy nghĩ lung tung.
Lạc Thanh Chu ngắt ngang lời nàng, đi qua ôm nàng vào trong lòng, nói:
- Không cho phép nàng lại nói như vậy, lại nói những lời này, ta thật sẽ tức giận.
Tần nhị tiểu thư ngẩng khuôn mặt nhỏ nói:
- Thanh Chu ca ca, đêm nay Vi Mặc ngủ nơi này, chàng và Mỹ Kiêu tỷ ngủ trên giường, có được hay không?
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Không được! Nơi này lạnh như băng, làm sao có thể để nàng ngủ ở nơi này.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thế nhưng là chàng đáp ứng Mỹ Kiêu tỷ, nói đi cũng phải nói lại sau.
- …
Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Nàng ta ngay cả cái này đều nói với nàng rồi?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Đương nhiên, mấy đêm rồi chúng ta ngủ ở cùng một chỗ, Mỹ Kiêu tỷ cái gì đều nói với ta. Mỹ Kiêu tỷ còn nói, mặc kệ nàng đưa tay, hay là đưa chân, Thanh Chu ca ca đều sẽ ngoan ngoãn...
- Khụ khụ, Vi Mặc, ăn cơm, ăn cơm.