Lạc Thanh Chu vội vàng năn nỉ nói:
- Nhị tiểu thư, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đừng cho đại tiểu thư biết, rất mất mặt......
- Đều là người một nhà, sợ cái gì? Thanh Chu ca ca, nếu chàng không đi, ta sẽ nói cho phụ thân cùng mẫu thân, còn muốn nói cho Mỹ Kiêu, để mọi người cùng nhau phê phán chàng, hừ.....
- Có đi hay không?
- Hảo muội muội, có thể không đi được không?
- Hảo ca ca, không thể.
- Ai...
- Hảo ca ca, nếu chàng đi, đêm nay tiểu Vi Mặc liền cùng tiểu Mỹ Kiêu cùng một chỗ…
- Ừm.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Tần phủ.
Lạc Thanh Chu đi xuống trước, sau đó ôm Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược toàn thân vô lực xuống dưới, đang muốn đi ôm Thu nhi, Thu nhi cười cười, trực tiếp nhẹ nhàng nhảy xuống, ngực nhảy nhót mấy lần.
- Thanh Chu ca ca, nghĩ kỹ làm như thế nào viện cớ chưa?
- Tại sao phải giảo biện? Ta ăn ngay nói thật là được. Lạc Thanh Chu ta, chưa từng nói dối.
- A....
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Tuyết đọng bắt đầu tan, cột băng dưới mái hiên đang tí tách chảy những giọt nước xuống.
Gió nhẹ thổi tới, có cỗ giá rét thấu xương.
Toàn bộ Tần phủ, phá lệ yên tĩnh.
Trên đường đi Linh Thiền Nguyệt cung, Tần nhị tiểu thư nhịn không được ho khan vài tiếng.
Lạc Thanh Chu vội vàng giúp nàng quấn chặt áo lông chồn trên người, thừa cơ nói:
- Bên ngoài gió lớn, tối nay lại đi. Sớm như vậy, đại tiểu thư có khả năng còn đang ngủ, chúng ta cũng không cần đi quấy rầy nàng.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca sợ sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Sợ hãi.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, rất hiếu kì nói:
- Thanh Chu ca ca lợi hại như vậy, sao lại sợ hãi tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại tiểu thư rất lạnh lùng rất nghiêm túc.
Tần nhị tiểu thư nhịn không được lại cười, mắt ngọc mày ngài nói:
- Thật tốt, trong nhà rốt cục có người có thể để Thanh Chu ca ca sợ hãi, dạng này về sau có người có thể trông coi Thanh Chu ca ca.
Lập tức lại nhẹ giọng khẽ nói:
- Miễn cho bại hoại nào đó mỗi ngày ra ngoài bị người ta cắn.
Lạc Thanh Chu: - .....
Tần nhị tiểu thư nhìn phía trước một chút, dừng bước lại nói:
- Tốt thôi, chúng ta đi về trước đi, chờ tối nay lại tới.
Lạc Thanh Chu như được đại xá, vội vàng vịn nàng đi về Mai Hương uyển.
Hai người tiến vào tiểu viện.
Thu nhi cùng Tiểu Điệp lập tức đi thư phòng đốt hương thơm, lò sưởi, lại lấy ấm trà các loại vật phẩm.
Lạc Thanh Chu giúp nhị tiểu thư cởi giày, vịn nàng tiến vào thư phòng.
Hai người lên trên giường, thấp giọng nói một lát.
Lạc Thanh Chu nói ra lo lắng của mình cho nàng:
- Án mất tích nhân khẩu mà đại ca và nhạc phụ tra có khả năng quan hệ cùng Thái vương. Thái vương bây giờ là người Hoàng đế tin cậy nhất, quân đội biên cảnh đều giao cho hắn. Lúc trước Trưởng công chúa chạy tới biên cảnh, chuẩn bị quyết chiến cùng Yêu tộc, Thái vương tập trung hoả lực ở gần đó cản tay, cho nên Trưởng công chúa chỉ có thể án binh bất động. Bây giờ xem ra, lúc ấy để Trưởng công chúa đi, có thể là âm mưu, chuẩn bị buộc nàng tạo phản, mà triều đình tựa hồ âm thầm đạt thành thỏa thuận gì với Yêu tộc ngoài biên cảnh....
- Hoàng đế có khả năng không biết án nhân khẩu mất tích, có quan hệ cùng Thái vương, nhưng nếu chuyện này quả thật quan hệ đến Thái vương, vậy Hoàng đế khẳng định sẽ duy trì, cho nên, nếu như đại ca tiếp tục lại tra, sẽ rất nguy hiểm.
- Vi Mặc, chờ nhạc phụ trở về, nàng nói một tiếng với ngài, tốt nhất có thể khuyên đại ca từ bỏ vụ án này.
Lạc Thanh Chu nói xong, dừng một chút, lại nói:
- Có thể để đại ca tiếp tục tra bản án Lạc Trường Thiên, ta có thể cố ý lộ ra một chút manh mối ra ngoài, để Sở Phi Dương hiềm nghi lớn hơn.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, có chút cau mày nói:
- Thanh Chu ca ca, nếu như đại ca thật muốn đi gây sự với Sở Phi Dương thì sao?
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nói:
- Vậy thì nhìn vị hoàng đế kia lựa chọn ra sao. Nhìn hắn lựa chọn thành thù cùng Lăng Tiêu tông, hay lựa chọn từ bỏ vụ án này, lấy lòng Lăng Tiêu tông.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Nếu như hắn lựa chọn bắt hung thủ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta lần này đi tông môn, nhìn thấy lão tổ Lăng Tiêu tông, mà ta còn cố ý bại lộ chín thành thực lực của mình. Tin tưởng vị lão tổ kia, còn có những trưởng lão Lăng Tiêu tông và tông chủ cũng sẽ không tuỳ tiện giao ta ra. Nếu như Hoàng đế không ngốc, sẽ không vì mấy thủ hạ đã chết mà trở mặt thành thù với Lăng Tiêu tông. Mà ta tối hôm qua tiến cung, Hoàng đế còn để lộ ra hắn muốn lôi kéo Lăng Tiêu tông, muốn thông gia với Lăng Tiêu tông.
Tần nhị tiểu thư kinh ngạc nói:
- Thông gia cùng Lăng Tiêu tông? Ai với ai?