Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta mới đi ra từ trong cung, bình thường cũng ở trong nhà đọc sách, thực sự không biết chuyện này.
Tống Như Nguyệt lau lau nước mắt, nói:
- Đúng thế, ngươi bình thường cũng không ra khỏi cửa, trên người cũng không có tiền tài, coi như muốn ở bên ngoài nuôi hồ ly tinh, cũng không có thời gian, không có tiền. Mà trong nhà nhiều thê thiếp như vậy, lại xinh đẹp như vậy, cũng không muốn ra ngoài. Ai, là nhạc mẫu hiểu lầm ngươi.
Nàng lập tức nức nở, ủy khuất nói:
- Thanh Chu, ta nói hồ ly tinh, không phải hồ ly, là nữ nhân. Ta gần đây phát hiện trên người nhạc phụ ngươi có mùi thơm của nữ nhân, còn phát hiện bên trong cửa hàng thiếu đi mấy món cái yếm áo lót áo ngoài của nữ nhân, thậm chí còn có bít tất, giày. Ta hỏi hắn, hắn cái gì cũng không nói. Sáng nay trời còn chưa sáng hắn đã ra cửa, nói muốn đi bàn chuyện làm ăn, ta lập tức đi theo ra ngoài, kết quả phát hiện hắn vụng trộm tới nơi này....
Nói đến đây, nàng lại lau lau nước mắt, thương tâm mà nói:
- Hắn khẳng định nuôi nữ nhân ở bên ngoài, ô....
Lạc Thanh Chu vội vàng an ủi:
- Nhạc mẫu, có lẽ là người hiểu lầm. Nhạc phụ tới đây, có khả năng thật là nói chuyện làm ăn, cũng có thể là tới gặp bằng hữu.
Tống Như Nguyệt khóc nói:
- Không có khả năng, nói chuyện làm ăn làm sao có thể lén lén lút lút một người tới đây, về phần gặp bằng hữu, càng không thể nào. Hắn có bằng hữu nào ở kinh đô, ta đều rất rõ ràng. Khẳng định là hồ ly tinh, khẳng định là hắn nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài, ô ô ...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa gỗ đóng lại kia, trong lòng có chút khó khăn, không biết nên nói cho nàng hay không.
Vạn nhất nhạc phụ đại nhân thật có chuyện quan trọng, bị hắn làm hỏng, vậy thì phiền toái.
Hắn chỉ có thể khuyên nhủ:
- Nhạc mẫu, đừng khóc, ta cảm thấy nhạc phụ đại nhân không phải người như vậy. Mà lại nhạc mẫu ngươi xinh đẹp như vậy, nhạc phụ đại nhân cũng không cần ăn vụng ở bên ngoài.
Tống Như Nguyệt khóc nói:
- Làm sao không đến mức? Mọi người đều nói, nam nhân đều là mèo thích trộm đồ tanh, mặc kệ hoa trong nhà có thơm cỡ nào, cũng không có thơm như hoa bên ngoài, nam nhân không có không háo sắc. Mà nhạc phụ ngươi hắn, hắn đã rất lâu rồi không ngủ cùng ta, mỗi ngày đều nói bận bịu, nói mệt mỏi... Hắn chính là ghét bỏ ta, chính là có hồ ly tinh ở bên ngoài, ô ô...
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, gặp có người đi ngang qua cửa ngõ nhìn lén, đành phải lại nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, thế này đi, chúng ta về nhà trước, nói chuyện này cho Vi Mặc, sau đó đợi nhạc phụ đại nhân trở về, lại để cho Vi Mặc đi hỏi một chút. Tục ngữ nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ngươi cứ đứng ở chỗ này khóc, cũng không phải biện pháp, ngươi cứ nói đi?
Tống Như Nguyệt lập tức ngồi xổm trên mặt đất, bụm mặt nói:
- Hắn ở bên trong khoái hoạt cùng nữ tử khác, ta lại muốn một người về nhà, ta không, ta sẽ không! Ta liền muốn ở chỗ này khóc, ta muốn để hắn nghe thấy, để hắn xấu hổ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia một chút, do dự một hồi, cũng đành phải ngồi xuống, nhắm mắt nói:
- Nhạc mẫu, có câu nói Thanh Chu không biết có nên nói hay không. Nếu Thanh Chu nói, lại sợ người tức giận.
Tống Như Nguyệt lấy tay ra, nước mắt rưng rưng nói:
- Ngươi nói.
Lạc Thanh Chu lại do dự một chút, đánh bạo nói:
- Nhạc mẫu, ngài nhìn, chính ngài vừa rồi cũng đã nói, nam nhân không có không háo sắc. Mà nhạc phụ tốt xấu gì cũng là chủ nhân một nhà, trước kia cũng có tước vị trong người, Thanh Chu cảm thấy, nếu như chuyện này là thật, nếu như nữ nhân kia còn có thể, nhạc mẫu không ngại...
- Ô –
Không đợi hắn nói xong, Tống Như Nguyệt lập tức lại bụm mặt ô ô khóc lên.
Lạc Thanh Chu không dám nói thêm gì nữa.
Chuyện trước mắt không chỗ giải quyết, hắn đành phải đứng người lên, đi ra mấy bước, gặp cửa ngõ không người, lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi tin nhắn cho quận chúa: 【 Quận chúa, ngươi còn ở Tần phủ không? Vi Mặc thức dậy chưa? 】
Tin nhắn rất mau trả lời: 【 Đang ở đây, ta và Vi Mặc cũng còn chưa thức dậy, chúng ta đều cởi trống trơn, còn đang ôm ở trong chăn, ngươi mau trở lại, để ngươi hưởng thụ một chút trái ôm phải ấp 】
Trong lòng Lạc Thanh Chu thở dài một hơi: 【 Quận chúa, mau dậy đi, để Vi Mặc cũng dậy. Các ngươi mau tới hẻm nhỏ Thanh Liễu nội thành, nhạc mẫu ở chỗ này thút thít, ta khuyên nửa ngày đều vô dụng 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Không thể nào? Chuyện gì xảy ra? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta vừa rồi nhìn thấy nhạc phụ tiến vào đầu hẻm nhỏ này, nhạc mẫu vụng trộm theo tới, nàng hoài nghi nhạc phụ ở bên ngoài nuôi hồ ly tinh, cho nên ở chỗ này khóc 】