Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1796. Cùng Trưởng công chúa kề đầu gối nói chuyện lâu, Tần Khiêm Gia vô sỉ (5)




Lạc Thanh Chu: Vì cái gì?

Tiểu Nguyệt: Bởi vì đây là vũ khí bí mật của ca ca, miệng của các nàng đều không kín, chỉ có miệng nhỏ của muội muội kín. Nếu để cho người khác biết, rất nhiều người xấu đều sẽ chen chúc mà tới, muốn cướp ca ca đi, thậm chí sẽ tàn nhẫn cắt mất Lôi Linh chi căn của ca ca, rất đáng sợ

Lạc Thanh Chu: Ta cảm thấy miệng Nguyệt tỷ tỷ khẳng định kín hơn ngươi, Long nhi kín miệng hơn ngươi. Tiểu Nguyệt, ngươi đừng nói lung tung khắp nơi, biết không?

Tiểu Nguyệt: Ô ô, ca ca, miệng nhỏ của người ta mới là chặt nhất, ca ca tình nguyện tin tưởng một đầu tiểu xà, cũng không nguyện ý tin tưởng muội muội sao?

Lạc Thanh Chu: Không nói, trời đã sáng, ta còn có việc

Tiểu Nguyệt: Hảo ca ca, muội muội thật nhớ ngươi, muội muội rất muốn cảm thụ một chút Lôi Linh chi căn của ngươi sau khi thăng cấp, có thể đến mức độ nào?

Lạc Thanh Chu: Chờ ta đi ngoài thành, sẽ thông báo cho ngươi

Tiểu Nguyệt: Được được được, hảo ca ca, muội muội chờ ngươi, yêu ngươi!

Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, không tiếp tục để ý tới nàng.

Bên ngoài đã tảng sáng.

Hắn ra khỏi phòng, nói một tiếng với thủ vệ đối diện, một mình xuất cung.

Bởi vì lúc trước Hoàng đế có bàn giao, hắn có thể tùy tiện ra vào cung, cho nên trên đường đi cũng không có người ngăn cản.

Cửa cung sớm đã mở ra.

Trên đường phố phía ngoài cũng có rất nhiều người bán hàng rong.

Lạc Thanh Chu mua bữa sáng, vừa ăn, vừa đi về phía ngã tư đường, chuẩn bị đi thuê một chiếc xe ngựa về nhà.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc, ngoặt vào một hẻm nhỏ.

- Nhạc phụ?

Hắn sửng sốt một chút, suy nghĩ những lời quận chúa nói với hắn, trong lòng lập tức khẽ động, đi theo.

- Nhạc phụ sáng sớm lén lén lút lút, sẽ không thật nuôi tình nhân ở bên ngoài đó chứ?

Hắn một bên lặng lẽ đi theo, một bên ở trong lòng âm thầm suy đoán.

Nếu như là thật, nhạc mẫu đại nhân hẳn là rất thương tâm, nhạc mẫu đại nhân yêu hắn như vậy, đối với hắn ôn nhu như vậy cùng dịu dàng ngoan ngoãn....

Hả?

Lạc Thanh Chu đột nhiên suy nghĩ về mình.

Vi Mặc cùng Thiền Thiền đều yêu hắn như vậy, đối với hắn ôn nhu cùng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, hắn lại ra ngoài hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, hắn xứng đáng các nàng sao?

Ai, chuyện của sư thúc, còn không có nói với Vi Mặc.

Hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Đang lúc suy nghĩ miên man, thân ảnh trước mặt đột nhiên tăng tốc, tiến vào một đầu hẻm nhỏ, lập tức đứng trước cửa một gia đình, đưa tay gõ cửa.

- Kẹt kẹt....

Cửa sân mở ra một khe hở.

Tần Văn Chính nhìn thoáng qua phía sau, lập tức nghiêng người chen vào.

Cửa sân rất nhanh chóng đóng lại.

Lạc Thanh Chu đang muốn đi qua, đột nhiên nhìn thấy một phương hướng khác, lén lén lút lút đi đến một thân ảnh.

Thân ảnh kia mặc một bộ váy tím, dáng người nổi bật, da thịt tuyết trắng, trên đầu mang theo một cái mũ rộng vành, mặc dù không nhìn thấy mặt của nàng, Lạc Thanh Chu vừa thấy đã nhận ra được đúng là vị nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp như hoa vừa hung lại vừa sợ hắn của nhà hắn kia.

Lúc này, nàng đang dán ở sau góc tường, eo nhỏ nhắn có chút uốn lên, nện bước nhỏ, nhanh chóng đi tới đầu hẻm nhỏ.

Lập tức nàng thò đầu ra, nhìn thoáng qua hẻm nhỏ, lập tức trượt đi vào.

Nhưng trong hẻm nhỏ đã không có một ai.

Nơi đó ở mấy gia đình, nàng căn bản không biết người nàng vừa rồi theo dõi tiến vào nhà nào.

Nàng ngơ ngác đứng trong hẻm nhỏ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, chỉ chốc lát sau, đỏ mắt, mờ mịt bất lực.

Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên duỗi đến một cái tay, vỗ vỗ bờ vai của nàng.

Nàng lập tức bị hù thân thể mềm mại run lên, quay đầu nhìn lại.

Phía sau là một gương mặt tuấn mỹ mà quen thuộc, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc mà cung kính:

- Nhạc mẫu đại nhân, tại sao người lại ở chỗ này?

Tống Như Nguyệt nhìn thấy thân nhân, trong lòng chua chua, ngập đầy ủy khuất, nước mắt rưng rưng mà nói:

- Thanh Chu, nhạc phụ ngươi hắn... Hắn ở bên ngoài nuôi hồ ly tinh.

Mặt Lạc Thanh Chu mũi tràn đầy kinh ngạc:

- Hồ ly tinh? Là mua, hay là bắt trong núi? Nhạc phụ đại nhân làm sao không mang về nuôi trong nhà?

Tống Như Nguyệt: - ...

Lạc Thanh Chu an ủi:

- Nhạc mẫu đại nhân, đừng khóc, nam nhân nuôi mấy động vật nhỏ rất bình thường, cái này biểu thị hắn có lòng yêu thương. Thế này đi, chờ một lúc ta bảo nhạc phụ đại nhân mang con hồ ly tinh kia về, mọi người cùng nhau nuôi.

Tống Như Nguyệt ngậm nước mắt, mặt mũi tràn đầy u oán cùng cổ quái nhìn hắn, nói:

- Thanh Chu, ngươi thật ngốc, hay là đã cấu kết với nhạc phụ ngươi làm việc xấu, thông đồng một mạch, cố ý giả ngu?