Cho dù là mặc váy đỏ rộng rãi, cũng khó che đi tư thái cao gầy thướt tha của nàng, trước ngực cao ngất, sau khi dỡ xuống áo giáp, càng kiêu ngạo nguy nga đứng thẳng, cao quý giống như thân phận của nàng.
Rèm châu vang động.
Lạc Thanh Chu một bộ nho bào, phong độ nhẹ nhàng đi vào, cúi đầu chắp tay nói:
- Thanh Chu bái kiến điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức tiến lên một bước, hai tay vịn cổ tay của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tiên sinh, không cần phải khách khí.
Lạc Thanh Chu đứng thẳng lưng lên, vẫn như cũ cúi đầu, nhìn không chớp mắt.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn gương mặt tuấn mỹ cùng khí chất ôn tồn lễ độ, không khỏi thở dài:
- Tiên sinh, đã lâu không gặp.
Mặc dù lần trước mới gặp mặt trong cung, nhưng một lần kia, hai người thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp nói.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Đúng vậy, điện hạ, đã lâu không gặp, không biết điện hạ bây giờ mạnh khỏe?
Nam Cung Hỏa Nguyệt vội vàng mời nói:
- Tiên sinh, đến, ngồi xuống nói chuyện.
Nói rồi, nàng đi ở phía trước, ngồi quỳ chân dưới bàn dài, sau đó duỗi ra tay ngọc, tự mình nâng bình trà lên, giúp hắn châm một chén nước trà.
Lạc Thanh Chu cũng không khách khí, đi đến trước bàn ngồi xuống, cúi đầu nói nói cảm ơn:
- Đa tạ điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đẩy chén trà đến trước mặt hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói:
- Lần trước tiến cung, ủy khuất tiên sinh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có gì ủy khuất, làm thần tử, không phải đều như thế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc xuống.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn nước trà trong chén, cũng không tiếp tục mở miệng.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có ngọn đèn thiêu đốt lúc ngẫu nhiên truyền đến âm thanh ‘Đôm đốp’.
Sau một lúc lâu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lên tiếng nói:
- Bản cung lần trước xin lỗi tiên sinh, cũng không phải bởi vì chuyện khác, mà bởi vì lúc ấy không có bảo vệ tốt tiên sinh, hi vọng tiên sinh không nên suy nghĩ nhiều.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức dấy lên hỏa diễm, ngẩng đầu, nhìn về phía nàng nói:
- Thế tiếp theo, điện hạ muốn làm gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt duỗi ra ngón tay dài nhọn, viết mấy chữ trên bàn: ‘Yên lặng theo dõi kỳ biến’.
Lập tức, nàng lại chậm rãi nói:
- Thôi n lệnh tiên sinh đưa ra, bây giờ đã được ban bố ra ngoài, chỉ chờ lên men. Yêu tộc tại biên cảnh ngo ngoe muốn động, chẳng mấy chốc sẽ động thủ, thời điểm bản cung đi, khắp nơi cản tay, không tiện tấn công, bây giờ hắn phái người mình đi qua, chỉ sợ đến lúc đó sẽ thất bại thảm hại. Lần này Thái Khang thịnh yến, năm nước láng giềng đều phái sứ giả tới, hắn hẳn là đều sẽ lôi kéo, nhìn kết quả. Còn có, mẹ con bọn hắn chuẩn bị mau chóng chọn lựa phò mã cho ta, có lẽ là vương tử nước láng giềng, hoặc là tân khoa Trạng Nguyên sang năm, lại hoặc là đệ tử bên trong năm đại tông môn, ta trước thuận theo...
Dừng một chút, nàng lại nhìn về phía hắn nói:
- Tiên sinh, ngươi nghe nói qua Sở Phi Dương?
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Nghe qua, Thanh Chu còn từng gặp hắn vài lần.
- Ồ?
Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng mắt lên, nói:
- Hắn làm người như thế nào? Trông như thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Bộ dáng phổ thông, làm người... Cũng được… Thanh Chu cũng chỉ gặp mặt hắn mấy lầm, cũng không quen thuộc. Điện hạ đột nhiên hỏi hắn làm cái gì?
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi, nói:
- Bản cung nhận được tin tức, mẹ con bọn hắn tựa hồ muốn kéo lũng Lăng Tiêu tông, cho nên muốn cho ta thông gia với Lăng Tiêu tông.
Vừa nghe lời này, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức chấn động.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh nói:
- Nghe nói Sở Phi Dương kia bây giờ là đệ tử được Lăng Tiêu tông sủng ái nhất, bất quá, bản cung còn nghe nói, người kia có khả năng có quan hệ đến mấy bản án gần đây trong kinh đô, hẳn là một người tâm ngoan thủ lạt. Hừ, mẹ con bọn hắn ngược lại tính toán thật hay, muốn dùng nam nhân lợi hại hơn để áp chế bản cung? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ, ngược lại là bản cung hàng phục nam nhân kia, sau đó cùng một chỗ liên thủ đến phản chế bọn hắn?
Lạc Thanh Chu đè xuống chấn kinh trong lòng, cung kính nói:
- Điện hạ, tin tức này có thể tin được?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn nói:
- Uyển nhi nói cho ta biết.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, trầm mặc xuống.
Nam Cung Hỏa Nguyệt giọng lạnh lùng nói:
- Bất quá nhân tuyển cũng không chỉ là hắn một người, vị trí phò mã này có khả năng còn cần tranh đấu, ít nhất phải cho triều thần cùng bách tính bên ngoài một cái công đạo. Không phải tùy tiện chọn một người liền gả bản cung đi cho, vậy bọn hắn cũng quá rõ ràng lộ ra dụng ý.
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ có ý là, đến lúc đó mấy vương tử nước láng giềng cùng tân khoa Trạng Nguyên, còn có Sở Phi Dương kia của Lăng Tiêu tông sẽ cùng một chỗ tranh đoạt vị trí phò mã?