Một thanh niên nam tử người mặc phi ngư phục của Cẩm Y vệ, đang đứng tại cửa sổ, gặp hắn dậy, vội vàng nói:
- Lạc công tử, ta đến thay thế ngươi ngủ ở nơi này, ngươi mau rời đi.
Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói quen thuộc mà băng lãnh:
- Lạc công tử, điện hạ để cho ta tới tiếp ngươi.
Là giọng của Nguyệt Ảnh.
Lạc Thanh Chu lúc này mới buông xuống cảnh giác, xuống giường, đi tới phía trước cửa sổ.
Tên nam tử thanh niên kia một phát bắt được thắt lưng của hắn, ném hắn ra ngoài cửa sổ.
Nguyệt Ảnh đứng ngoài cửa sổ, lại một tay nắm chặt hắn quần áo, đặt hắn ở trên mặt đất, thấp giọng nói:
- Đi theo.
Nói rồi thuận hành lang, đi về đằng sau.
Lạc Thanh Chu lập tức đi theo ở phía sau.
Hai người vừa xuyên qua cửa tròn phía sau, hai tên Cẩm Y vệ mang theo đèn lồng đột nhiên từ đi tới đường nhỏ phía trước.
Lạc Thanh Chu đang muốn tránh né, thấy Nguyệt Ảnh phía trước bình tĩnh như lúc ban đầu, tiếp tục đi về phía trước, đành phải theo ở phía sau.
Hai tên Cẩm Y vệ kia gặp thoáng qua hai người, nhìn không chớp mắt.
Nguyệt Ảnh không có giải thích, mang theo hắn đi ra cửa sau.
Nơi cửa sau, có hai tên Cẩm Y vệ đang đứng, gặp hai người tới, không nói gì, trực tiếp mở cửa, để cho hai người rời đi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu hơi rung, theo sau Nguyệt Ảnh, ra khỏi vệ sở Cẩm Y vệ.
Lúc này, Nguyệt Ảnh đột nhiên dừng bước, đưa tay kéo lại cổ tay hắn, mặt mũi lãnh khốc nói:
- Lạc công tử, chờ một lúc vô luận gặp được người nào, cũng không cần nói, cũng không thể lên tiếng, nhớ kỹ chưa?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Nguyệt Ảnh đột nhiên lấy ra một phù lục, dán trên ngực hắn, eo nhỏ nhắn khẽ cong, trực tiếp ôm hắn ngang trong ngực, vừa muốn đi thẳng về phía trước, đột nhiên lại cúi đầu nhìn hắn, lãnh khốc mà nói:
- Nhắm mắt lại, không cần nhìn loạn.
- Nha.
Lạc Thanh Chu nghe lời nhắm mắt lại.
Nguyệt Ảnh lại nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, ôm hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy ngực truyền đến một dòng nước nóng, lập tức, toàn bộ thân thể đều nhẹ nhàng, giống như thần hồn xuất khiếu.
Hắn nhịn không được mở mắt ra một khe hở, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Lúc này, Nguyệt Ảnh ôm hắn, đi đến một vách tường, nhưng lại không dừng bước, hai người trong nháy mắt im lặng xuyên qua vách tường, đi tới một bên khác vách tường.
- Ai?
Đúng vào lúc này, dưới đại thụ trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh.
Âm thanh sắc nhọn, giống như một tên thái giám.
Dao Hoa cung, thư phòng.
Cửa sổ hơi mở, rèm đỏ chập chờn, bên trong lư hương có hương hoàn, hun khói lượn lờ.
Bên trong một góc tối có đặt một lò lửa, mặt đất phủ lên thảm đỏ thật dày.
Trong phòng, ấm áp như xuân.
Thiếu nữ một bộ váy dài đỏ hồng đang ngồi quỳ chân ở trước bàn, đôi mi thanh tú cau lại, an tĩnh nhìn sách trong tay.
Bên trên mặt vẫn có chút ngây ngô như cũ tràn đầy uy nghiêm do từ nhỏ đã dưỡng thành.
Sau một lúc lâu.
Nàng để sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ ảm đạm, đen kịt một màu.
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ tới thân ảnh luôn làm nàng hâm mộ ghen tỵ kia.
Nàng do dự một chút, lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi đi một tin nhắn.
【 Sư tỷ, giờ này khắc này, ngươi lại đang hẹn hò với nhân tình nhà ngươi? Thật là khéo, ta cũng đang hẹn hò với phu quân nhà ngươi, phu quân nhà ngươi đêm nay ở với ta, không trở về nhà 】
Sau khi khi gửi xong tin nhắn, nàng thu hồi bảo điệp đưa tin. Lấy tính cách của đối phương, chắc chắn sẽ không trả lời.
Nhưng làm nàng cảm thấy kỳ quái là, tin nhắn rất nhanh được trả lời lại.
【 A 】
Chỉ có một chữ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt sửng sốt một chút, híp híp con ngươi, lại trả lời:
【 Ngươi mỗi đêm vụng trộm ra ngoài hẹn hò, ngươi xứng đáng với phu quân nhà ngươi sao? Ta đêm nay muốn nói cho hắn biết, ngươi hồng hạnh xuất tường! 】
Đối phương trả lời, vẫn như cũ chỉ có một chữ: 【 A 】
Nam Cung Hỏa Nguyệt: 【 Ngươi cho rằng ta không dám? Đúng rồi, nói cho ngươi một tin tức tốt, ta có khả năng biết vị nhân tình kia của ngươi là ai 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đánh hụt một quyền, trong lòng có chút buồn bực, đang muốn lại mỉa mai vài câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Nguyệt Ảnh:
- Điện hạ, Lạc công tử tới. Bùi công công phát hiện chúng ta, thuộc hạ đã xử lý.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin trong tay, đứng lên.
Lập tức, bước nhanh đi tới cửa, nói:
- Mau mời tiên sinh vào phòng.
Phía sau nàng kéo lấy váy thật dài, dưới váy đỏ trước người, một đôi chân đẹp tiêm tú mang vớ lưới tuyết trắng, lúc ẩn lúc hiện, tóc dài đen nhánh sau lưng eo nhỏ nhắn cũng khẽ đung đưa theo nàng đi lại, như tơ lụa màu đen, bồng bềnh mềm mại.