Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Nghỉ ngơi nhiều.
Bách Linh lập tức nhịn không được “Ha ha ha” nở nụ cười, cười một hồi, nói với thiếu nữ bên cạnh đang trừng to hai mắt:
- Thiền Thiền, cô gia ở trước mặt ta cũng không phải dạng này, hắn biết nói giỡn, luôn luôn nói đùa để chọc ta vui vẻ đây.
Lạc Thanh Chu lười nhác không để ý đến nàng, chắp tay nói:
- Hạ Thiền cô nương đã không sao rồi, vậy ta cáo từ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.
Nói xong liền lui ra ngoài, thuận tiện giúp các nàng đóng lại cửa phòng. Vẫn là mau trở về tu luyện thần hồn mới tốt.
Hắn vừa đi không lâu, trong phòng, Hạ Thiền đã nhăn đầu lông mày, ôm bụng, hai đầu lông mày hiện ra một tia thống khổ.
Bách Linh vội vàng đỡ nàng lên giường nằm xong, giúp nàng đắp chăn lên, nhịn không được nói:
- Nha đầu ngốc, cứ giả bộ kiểu này tiếp, ngươi sẽ hối hận.
Hạ Thiền nằm trong chăn, không nói gì, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, con ngươi đen nhánh kinh ngạc nhìn lên phía trên màn, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt kiếm của nàng.
Bách Linh ngồi xuống tại mép giường, tay vươn vào trong chăn nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bụng nói:
- Nếu không, ta đi gọi cô gia trở về, giúp ngươi xoa bụng?
Hạ Thiền vẫn như cũ kinh ngạc nhìn phía trên, không nói gì.
Bách Linh nhịn không được thở dài:
- Tính tình tiểu ăn mày, đều là bướng bỉnh như thế sao? Lúc trước ta và tiểu thư gặp được ngươi, ngươi còn không bằng Tứ Tứ cùng Tây Tây, ngươi ngay cả chết đói đi tìm đống rác kiếm đồ ăn cũng không biết. Có thể là không phải không biết, là tình nguyện chết đói cũng không muốn đi chịu nhục, lại hoặc là, ngươi khi đó vốn muốn chết... Ta nhớ được khi đó, ngươi mới mười hai tuổi.
- Cho nên để ngươi sớm đi nhìn xem cô gia như thế nào, ngươi thấy đối phương đối xử tốt với hai tiểu ăn mày, mới có thể cảm động lây, trong lòng hơi ưu tư?
- Cho nên ngươi thấy cô gia mỗi ngày cho bọn hắn màn thầu, nói chuyện phiếm cùng bọn họ, lại lớn đẹp trai tuấn tú lịch sự, mới biết...
Hạ Thiền đột nhiên nhìn về phía nàng, lạnh lùng thốt:
- Ngươi thật lắm điều.
Bách Linh sáng mắt lên, cười ha ha nói:
- Thiền Thiền, ngươi rốt cục cũng nói nhiều hơn một chữ rồi?
Lập tức lại nhăn đầu lông mày, nghi ngờ nói:
- Đêm nay thật kỳ quái, tiểu thư đột nhiên nói chuyện, ngươi cũng đột nhiên lần đầu tiên nói ba chữ, không đúng, tựa như là năm chữ... Ngươi, thật, lắm điều... A, còn giống như là bốn chữ...
Hạ Thiền không tiếp tục để ý tới nàng, tiếp tục ngẩn người nhìn lên phía trên.
Bách Linh lấy tay ra từ trong chăn, rất chân thành đếm trên đầu ngón tay:
- Một, hai, ba, năm...
Sau một lúc lâu, đột nhiên thở dài một hơi:
- Thiền Thiền, vẫn là ánh mắt của ngươi tốt... Ta hối hận... Giờ kịp không?
Hạ Thiền trực tiếp nghiêng người sang, đưa lưng về phía nàng.
- Ai...
Bách Linh lườm nàng một chút, lại thở dài một hơi, duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, sờ lên bờ môi của mình nói:
- Thật sự là phiền não, cô gia luôn luôn thích hôn miệng nhỏ người ta, thích ôm bờ eo thon của người ta, làm như thế nào ngăn hắn lại đây? Thật là phiền buồn bực...
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, dặn dò Tiểu Điệp một phen liền đóng cửa lại, thần hồn Xuất Khiếu.
Trước tiên ở trong phòng luyện Bôn Lôi Quyền một giờ, xong bay ra khỏi cửa sổ.
Mặc dù bên ngoài rất nguy hiểm, liên tục ra ngoài hai lần đều kém chút đái ra máu, nhưng muốn thần hồn mạnh lên, nhất định phải tiếp tục ra ngoài tiếp nhận đêm tối khảo nghiệm cùng tôi luyện.
Một mực trốn ở trong phòng, chỉ có thể vĩnh viễn ngừng chân tại trạng thái dạ du này.
Tối hôm qua nghe qua thần hồn cường đại kia nhắc đến trường sinh.
Nói thật, trước đó hắn chưa hề nghĩ tới điều xa xôi cùng hư vô mờ mịt như vậy, nhưng bây giờ, lại có một chút hi vọng.
Có lẽ đúng như trên sách nói tới.
Thần hồn tu luyện tới trình độ nhất định, có thể bất tử bất diệt, trường sinh bất lão.
Lúc kia, tự nhiên lại là một phen thiên địa khác.
Vô luận là phàm nhân hay là người tu luyện, vô luận là người buôn bán nhỏ, hay là quân vương cao cao tại thượng, ai không có mộng trường sinh đâu?
Lạc Thanh Chu nổi lên giữa không trung, toàn thân bị huỳnh quang bao phủ, cẩn thận từng li từng tí vọt tới Uyên Ương lâu.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, mặt nạ trên mặt, thần hồn đeo lên có thể tản mát ra vòng bảo hộ huỳnh quang ấm áp, thần hộ mệnh hồn.
Vậy nếu như nhục thân mang lên thì sao?
Hắn quyết định ngày mai ban ngày thử một lần, nhìn xem nhục thân đeo lên mặt nạ thần kỳ này có phải sẽ có hiệu quả khác hay không.
Một đường an toàn.
Lúc bay đến vị trí cách Uyên Ương lâu trăm mét, hắn ngừng lại, không còn dám mạo muội tiếp cận, ánh mắt nhìn về phía đỉnh chóp lầu các.
Đạo thân ảnh toàn thân tản ra quang mang xanh nhạt vẫn như cũ đứng ở bên trên mái cong giống như tối hôm qua, tay áo bồng bềnh, giống như từ tối hôm qua đến giờ chưa hề rời đi.