Trong lòng Lạc Thanh Chu không khỏi âm thầm khó chịu: “Là ngài muốn nghe lấy ra đi khoe khoang cho đám tiểu tỷ muội kia thì có”.
Sau khi từ hậu viện ra ngoài, Lạc Thanh Chu lại đi “Linh Thiền Nguyệt cung”
Cửa sân mở ra.
Lạc Thanh Chu gõ vài cái lên cửa, không ai đáp lại, đi thẳng vào.
Xe nhẹ đường quen đi tới hậu hoa viên.
Trong lương đình bên hồ nước, đạo thân ảnh tuyết trắng vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, xem sách.
Bách Linh một bộ váy hồng, tư thái xinh đẹp đứng cạnh lan can, cầm trong tay một nhành hoa mai, một chân nhỏ mang theo váy hồng nhẹ nhàng đung đưa dưới lan can, đang ngẩn người nhìn xem bông tuyết ngoài đình.
Hạ Thiền không thấy tăm hơi.
Tiếng bước chân của Lạc Thanh Chu đánh thức Bách Linh đang ngẩn người.
Bách Linh nhìn thấy hắn, lập tức mặt mày hớn hở, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, đang muốn chào hỏi, tựa hồ đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua hắn vô lễ khinh bạc, nụ cười trên mặt lập tức lại biến mất, nghiêm mặt, thân thể uốn éo, cái cằm giương lên:
- Hừ!
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình, cúi đầu chắp tay với Tần đại tiểu thư đang xem sách trong sảnh.
- Đại tiểu thư.
Chờ đợi mấy giây, Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, lúc đang muốn cáo từ, Tần Khiêm Gia lại đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, mở miệng nói:
- Đi xem Hạ Thiền một chút.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng tụ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ngạc nhiên.
Đây là hắn lần đầu tiên nghe được vị Tần đại tiểu thư này nói chuyện.
Không phải câm điếc.
Cũng không phải đồ đần.
Mà lại âm thanh rất êm tai, mặc dù có chút thanh lãnh.
- Vâng, đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu sửng sốt mấy giây, lấy lại tinh thần.
Bách Linh lại hừ một tiếng, đi tới nghiêm mặt nói:
- Cô gia, đi thôi, ta dẫn ngươi đi.
Lạc Thanh Chu lại nhìn đạo thân ảnh tuyết trắng một chút, sau đó mới rời đi.
Tần Khiêm Gia nhìn bóng lưng của hắn, run lên một hồi, cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách trong tay.
Ngoài đình, gió đêm quét qua, hoa mai phiêu linh.
Bách Linh mang theo Lạc Thanh Chu vào phòng, đột nhiên dừng bước tại góc rẽ ngoài phòng, tức giận cảnh cáo:
- Cô gia, đêm nay nếu ngươi lại ăn hiếp người ta, người ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi, hừ!
Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ đến tâm sự, gật đầu nói:
-Được, đêm nay không có.
Bách Linh không có tiếp tục đi về phía trước, vẫn như cũ xách bờ eo thon, vểnh lên miệng nhỏ, tức giận nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Bách Linh cô nương...
- Hừ!
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, tựa hồ đột nhiên hiểu rõ cái gì, cánh tay giơ ra, lại ôm lấy nàng, cưỡng ép đè nàng lên vách tường bên cạnh, mân mê hôn cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng một hồi, sau đó buông ra nói:
- Có thể đi rồi chứ?
- Ô ô... Cô gia, ngươi vậy mà nói chuyện không tính toán gì hết, lại khi dễ người ta... Người ta muốn đi nói cho Thiền Thiền, ô ô...
Bách Linh ô ô vài tiếng, nắm chặt hai nắm tay nhỏ, xoa con mắt không có nước mắt, thương tâm chạy tới phòng nhỏ bên cạnh.
Đẩy cửa ra, nức nở nói:
- Thiền Thiền, Thiền Thiền, cô gia vừa rồi khi dễ người... Ha ha... Ô ô... Người ta không muốn sống nữa...
Trong sương phòng.
Ánh đèn chập chờn, yên tĩnh im ắng.
Bách Linh vừa chạy vào, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:
- A, Thiền Thiền, ngươi làm sao đi xuống rồi? Vừa rồi không phải còn ở trên giường sao?
Lạc Thanh Chu theo tới cửa ra vào, nhìn về phía bên trong.
Thiếu nữ băng lãnh mặc một bộ váy dài xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, đang đứng phía trước cửa sổ.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh ùa vào.
Tóc dài thiếu nữ có chút lộn xộn, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, tựa hồ đang lâm vào trầm tư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Bách Linh vội vàng đi qua đóng lại cửa sổ, lôi kéo bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Đồ đần, đau bụng, làm sao còn hóng gió? Mau trở lại nằm trên giường đi. A, quần áo, ngươi làm sao nhanh như vậy đã mặc vào rồi? Vừa rồi không phải không mặc quần áo ngủ ở truồng sao? Ta còn chuẩn bị để cô gia tiến đến… À, cô gia tới thăm ngươi.
Hạ Thiền trừng mắt về phía nàng.
Bách Linh vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào nói:
- Cô gia, ta không có lừa người, Thiền Thiền đi ngủ thật thích ngủ truồng. Không tin cô gia sang đây xem, Thiền Thiền ngay cả áo lót cũng còn chưa kịp mặc đây, bên trong trống không...
- Hừ!
Hạ Thiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Lạc Thanh Chu không dám đi vào, cũng không dám nhìn nhiều, đứng tại cửa ra vào cúi đầu chắp tay nói:
- Hạ Thiền cô nương, đại tiểu thư bảo ta tới thăm ngươi. Thân thể ngươi nếu không thoải mái, tốt nhất vẫn nên nằm ở trên giường... Cái kia, uống nhiều nước nóng.
Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng:
- Cô gia, ngươi không thể nói điểm khác sao?