Đợi thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, duỗi lưng một cái, từ trên giường đi xuống mà nói:
- Thiền Thiền, cô gia đã xong.
Hạ Thiền quay đầu nhìn hắn một cái, lập tức xuống, hướng về cửa sổ bỏ chạy.
Ai ngờ ‘Phanh’ một tiếng, đâm vào trong ngực hắn.
Lạc Thanh Chu bế nàng lên, dạo qua một vòng trong phòng, chống đỡ lấy trán của nàng nói:
- Nha đầu ngốc, chạy cái gì? Cô gia cũng sẽ không ăn ngươi.
Hạ Thiền giãy dụa trong ngực hắn, giãy dụa, cầu khẩn:
- Thả, thả ta, xuống....
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, trực tiếp ôm nàng vào buồng trong, đặt lên giường, ôn nhu nói:
- Thiền Thiền, đừng sợ, cô gia không khi dễ ngươi. Trong lòng cô gia có chút phiền não, chỉ muốn ôm ngươi nằm một hồi.
Hạ Thiền nhìn về phía hắn, không giãy dụa nữa.
Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi vớ giày áo ngoài, cùng nàng vào trong chăn, ôm nàng vào trong lòng, một tay ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, an tĩnh một hồi, hỏi:
- Thiền Thiền, ngươi cảm thấy cô gia hoa tâm sao?
Hạ Thiền dán mặt vào ngực hắn, thấp giọng nói:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu hôn trán của nàng một cái, nói:
- Ngay cả ngươi cũng cảm thấy cô gia hoa tâm? Đại tiểu thư trước cũng đã nói. Xem ra, người trong nhà đều cho rằng như vậy.
Lập tức khẽ thở dài một hơi, nói:
- Thế nhưng, cô gia cũng thân bất do kỷ. Thiền Thiền, ngươi chủ động đưa tới cửa, nhị tiểu thư cũng như thế, Tiểu Điệp cùng Thu nhi cũng như thế, về phần Mỹ Kiêu quận chúa, kia càng như thế. Ta không có cách nào từ chối, cũng không thể từ chối, đều là trách nhiệm. Cẩn thận suy nghĩ một chút, ta tựa hồ chưa hề chủ động truy cầu qua nữ hài tử khác, Thiền Thiền, ngươi cảm thấy thế nào?
Hạ Thiền ở trong ngực hắn trầm mặc một hồi, nói:
- Ừm. Ngươi, ngươi không, hoa tâm.....
Lạc Thanh Chu vuốt vuốt đầu của nàng, nói:
- Không, cô gia hoa tâm. Cô gia nhìn thấy nữ hài xinh đẹp, lòng cũng sẽ có gợn sóng, cũng sẽ tưởng tượng lấy một chút chuyện nam nhân đều sẽ huyễn tưởng, cô gia cũng nghĩ muốn chiếm hết tất cả nữ hài xinh đẹp khắp thiên hạ làm của riêng. Nhưng cô gia có điểm nguyên tắc của mình, có trách nhiệm cùng giữ vững nguyên tắc của mình. Ngươi, nhị tiểu thư, Tiểu Điệp các nàng, cô gia không thể thương tổn các ngươi, không thể có mới nới cũ, không thể quên các ngươi đối tốt với cô gia. Cho nên, cô gia sẽ khắc chế chính mình, sẽ tận lực từ chối hết thảy dụ hoặc phía ngoài....
Hắn nói liên miên lải nhải, tự nhủ thật lâu.
Hạ Thiền nằm trong ngực của hắn, an tĩnh nghe, thẳng đến khi hắn ngừng lại, lại thở dài một hơi, nàng thấp giọng hỏi:
- Ngươi, có... Người mình thích, sao?
Lạc Thanh Chu giật mình, vuốt ve gương mặt kiều nộn của nàng nói:
- Rõ ràng như vậy sao? Đồ đần như ngươi đều có thể đoán được?
Gương mặt Hạ Thiền ở lồng ngực trong hắn nhẹ nhàng cọ xát, trong con ngươi đen nhánh rạng rỡ hào quang, nói khẽ:
- Là, là tiểu thư, sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức bật cười nói:
- Đồ đần, sao ngươi có thể suy nghĩ là đại tiểu thư chứ?
Hạ Thiền thấp giọng nói:
- Tiểu thư, xinh đẹp, rất tốt.
Lạc Thanh Chu chậm rãi nói:
- Dĩ nhiên không phải đại tiểu thư. Đại tiểu thư hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, có thể nói không có cô nương nào có thể so ra mà vượt. Bất quá, ta chỉ có tôn kính nàng, cũng không có tình yêu nam nữ. Lúc từng là phu thê với nàng, ta đích xác huyễn tưởng một đoạn thời gian sinh hoạt cùng với nàng, nhưng chậm rãi liền không có huyễn tưởng gì. Hiện tại, ta đối với nàng càng không có loại tình cảm kia.
Ánh mắt Hạ Thiền ảm đạm, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, nói:
- Cô gia là người của một thế giới khác, bất quá ngươi yên tâm, cô gia biết nên làm như thế nào. Cô gia đã rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, đến lúc đó cô gia mang các ngươi đi một nơi thế ngoại đào nguyên phong cảnh tú mỹ, chim hót hoa nở sinh sống. Còn dụ hoặc khác phía ngoài, cô gia vung vung ống tay áo, đều đuổi đi. Cô gia cũng chỉ yêu Thiền Thiền đáng yêu của chúng ta, có được hay không?
Hạ Thiền vểnh vểnh miệng nhỏ:
- Không, không được.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Lại thêm nhị tiểu thư, Tiểu Điệp, Thu nhi, quận chúa, có được hay không?
Hạ Thiền vẫn như cũ thấp giọng nói:
- Không, không được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Lại thêm tiểu Bách Linh trắng trẻo mũm mĩm đây?
- Không... ngô...
Lạc Thanh Chu trực tiếp ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần lui.
Chân trời xa xa lộ ra một vòng bạc trắng, tiếng kêu của chim chóc cũng từ nơi không xa truyền đến.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Sau khi Lạc Thanh Chu hấp thu linh dịch, tiếp tục ở Trích Tiên cư tu luyện.
Lúc ăn cơm trưa, hắn hàn huyên một hồi với Chu Yếm.