Hai viên châu phía dưới đột nhiên sáng lên một cái, nhưng ánh sáng lóe lên liền biến mất, rất nhanh đã tắt.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đang muốn bay về phía Vân Vụ sơn mạch, bên trong tầng mây trước mặt vậy mà đột nhiên lóe ra một thân ảnh, giọng lạnh lùng nói:
- Đạo hữu nơi nào, đêm hôm khuya khoắt, đi ra khỏi thành?
Lạc Thanh Chu giật mình, định nhãn nhìn lại.
Người kia một thân đạo bào, đầu cắm mộc trâm, cầm trong tay phất trần, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ đi ngang qua, đạo hữu là người phương nào? Vì sao ngăn cản tại hạ?
Đạo nhân nhìn chằm chằm huỳnh quang trên người hắn đánh giá một phen, nói:
- Bần đạo chính là Nhất Trần đạo nhân của Tử Kim quan ở nội thành, phụng mệnh ở đây trông coi cửa thành. Đạo hữu cho biết tên họ cùng tông môn, nếu có việc gấp ra khỏi thành, bần đạo tự sẽ cho đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chính là Cửu Đỉnh đạo nhân Thanh Vân quan, đêm nay xuống đây dạ du tu luyện, thuận tiện nhìn phong cảnh kinh đô, đang chuẩn bị trở về quan.
Nhất Trần đạo nhân nghe vậy nhíu mày:
- Cửu Đỉnh đạo nhân? Đạo hữu đã là người của Thanh Vân quan, có thể nào không biết quy củ do năm đại tông môn và triều đình chế định? Thần hồn của tu hồn giả không thể tùy ý vào thành, đạo hữu chẳng lẽ không biết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Quên.
Trong mắt Nhất Trần đạo nhân lóe lên tinh quang, cằm chặt pháp khí trong tay, giọng lạnh lùng nói:
- Đạo hữu có thể đưa lệnh bài cho bần đạo nhìn hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên có thể.
Nói xong, rất tự nhiên móc ra một khối lệnh bài từ trong nhẫn chứa đồ, ném tới.
Nhất Trần đạo nhân vừa đưa tay tiếp được, một phi kiếm thanh đen như mực đột nhiên bay ra từ phía dưới lệnh bài, ‘Xùy’ một tiếng đâm xuyên qua lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt quán xuyên qua hồn tâm hắn.
Nhất Trần đạo nhân lập tức kêu thảm một tiếng, vừa sợ vừa giận nói:
- Tặc tử dám đánh lén!
Trên người hắn cấp tốc lấp lóe ánh sáng, thân thể vỡ vụn nhanh chóng khép lại.
Đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu đã xuất hiện ở trước mặt hắn, ‘Oanh’ một quyền đánh ra, một đầu lôi điện màu tím hiện lên, trong nháy mắt đánh Thần hồn của hắn ta phá thành mảnh nhỏ, sau đó biến thành hư ảo trong đầu sấm sét kia.
Lạc Thanh Chu thu hồi lệnh bài cùng phi kiếm, cơ hồ không có bất kỳ dừng lại gì, ‘Sưu’ một tiếng, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Đợi khi hai thần hồn khác chạy đến, tại chỗ sớm đã trống không, ngay cả một tia vết tích cũng không có để lại.
Trên đỉnh đầu hai người, một tia ánh trăng thổi qua, lặng yên không một tiếng động.
Lạc Thanh Chu một bên đi đường, một bên chú ý đến động tĩnh bốn phía.
Thần hồn vừa rồi là đạo sĩ của Tử Kim quan ở nội thành, hắn đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, đã sớm nghe quận chúa nói qua, đạo sĩ ở trong đó là chó săn của triều đình, giống như Cẩm Y vệ, thích làm ác.
Cẩm Y vệ dùng hình pháp trên nhục thể, mà bọn hắn thì dùng luyện phách thuật rút hồn càng ác độc hơn, cho dù người có ý chí kiên cường, cũng không chịu nổi mà bị vu oan giá hoạ, cho nên tự nhiên sẽ là chết chưa hết tội.
Tu vi hắn hiện tại còn không cách nào đối mặt những cao thủ nhất đẳng trong cung, cho nên chỉ có thể cắt trừ từ từ cánh chim của đối phương trước.
Chờ đợi đúng thời cơ, lại cho một kích trí mạng.
Một đường đi nhanh, chú ý cẩn thận, rất nhanh đã đến Vân Vụ sơn mạch.
Cách đó không xa phía trước, chính là con sông rộng lớn nằm ngang ở giữa Vân Vụ sơn mạch cùng Lăng Tiêu Phong.
Dưới ánh trăng, nước sông êm ả, bình tĩnh không lay động.
Lạc Thanh Chu vừa nhìn đã thấy được thiếu nữ, một bộ váy áo xanh biếc, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, đang mong mỏi cùng trông mong đứng trên thuyền nhỏ.
Mà trong nước sông bên cạnh thiếu nữ kia, đang có một bóng ma to lớn, lơ lửng ở mặt nước, miệng há ra hợp lại, giống như đang nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nhìn một màn này, cũng không lập tức đi xuống, mà bay lên tầng mây càng cao hơn, rất cẩn thận quan sát lấy một ngọn cây cọng cỏ phía dưới, cùng mọi thứ trong nước sông.
Đúng vào lúc này, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên lần nữa chấn động một chút.
Hắn do dự, lấy ra nhìn thoáng qua, lại là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới.
Đợi hắn thấy rõ tin nhắn, lập tức biến sắc.
【 Phía sau ngươi, có người theo dõi 】
Lạc Thanh Chu lập tức thi triển điểm thần thuật, giống như đột nhiên bất động ở tại chỗ.
Nhưng một sợi thần hồn lại đột nhiên nổi lên tầng mây, bắt đầu tìm kiếm ra phía sau.
Bởi vì thần hồn sau khi phân thần, thực lực giảm đi nhiều, hắn không dám rời đi quá xa, tìm tòi bốn năm cây số ở xung quanh một hồi, lập tức trở về, thần hồn hợp hai làm một.