Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1656. Nguyệt tỷ tỷ không nỡ? (1)




Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm, cúi đầu nhìn công pháp trong tay.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, hắn tên gọi là gì? Ở nơi nào? Ta ngày mai sẽ hành động.

Trong lòng hắn nói thầm: Lần này rốt cục có thể biết Nguyệt tỷ tỷ ở nơi nào.

Thạch thất, yên tĩnh im ắng.

Thân ảnh xanh nhạt cúi đầu, an tĩnh nhìn công pháp trong tay, cũng không trả lời.

Lạc Thanh Chu cũng không dám quấy rầy nữa.

Sau một lúc lâu.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Ta nói, ngươi nhớ.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Mời Nguyệt tỷ tỷ nói, nói tên và địa chỉ là được. Đương nhiên, nếu như Nguyệt tỷ tỷ không tiện nói địa chỉ, nói lộ tuyến mà hắn mỗi ngày đi ra ngoài cũng có thể.

Thân ảnh xanh nhạt ngẩng đầu, nhìn hắn nói:

- Ngươi cứ như vậy muốn dạy dỗ hắn?

Lạc Thanh Chu trệ một chút, nói:

- Ta chỉ muốn giúp Nguyệt tỷ tỷ xả giận.

Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, sau đó lại chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn công pháp trong tay, tựa hồ đang do dự cái gì.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí:

- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi… Ngươi có phải không nỡ hay không?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Đúng thế.

Lạc Thanh Chu lập tức có chút xấu hổ, nói:

- Vậy quên đi. Thật ra việc nhà của Nguyệt tỷ tỷ, ta không nên nhúng tay, là ta đường đột, Nguyệt tỷ tỷ coi như ta không có nói gì.

Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm hối hận.

Đều nói vợ với chồng, khuyên giải không khuyên giải, Nguyệt tỷ tỷ cùng với phu quân nàng có mâu thuẫn, chỉ là muốn giáo huấn một chút phu quân của nàng mà thôi, mà hắn vừa rồi vậy mà nói muốn giúp nàng giết nam nhân kia, đây không phải não tàn sao?

Cho dù giáo huấn, hắn là thân phận gì, dựa vào cái gì quản việc nhà người ta? Lại dựa vào cái gì giáo huấn phu quân người ta?

Bên thứ ba sao?

Nghĩ tới những thứ này, Lạc Thanh Chu hận không thể quất mình mấy cái bạt tay.

Lần sau có một số việc, nhất định phải hỏi rõ trước rồi lại nói tiếp, miễn cho lại tự cho là Tuân lệnh, tự mình đa tình chọc người ghét.

- Ta đọc, ngươi nhớ.

Thân ảnh xanh nhạt lần nữa mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, Nguyệt tỷ tỷ nói là công pháp Yêu tộc.

Lần đầu tiên vừa rồi, Nguyệt tỷ tỷ nói cũng hẳn là nói về công pháp Yêu tộc, mà hắn lại...

Hắn lại suy nghĩ nhiều mà muốn giáo huấn phu quân Nguyệt tỷ tỷ.

Hắn là lạ.

- Bên trong thẳng, là chủ nhân của đường côn, trung bình chính trực. Vô luận cửa chính cửa nhỏ, thân và khí đều cần thành một đường thẳng, tức là cái gọi tử thiên.....

Thân ảnh xanh nhạt bắt đầu đọc.

Lạc Thanh Chu lập tức lấy lại tinh thần, lập tức vung đi suy nghĩ dày đặc tạp nhạp trong đầu, nín thở ngưng thần, tập trung tinh thần nhớ kỹ.

- Côn giấu người, người giấu côn, côn sát người, trường côn dùng ngắn, đoản côn dùng dài, nhân côn hợp...

- Ngưu Ma đệ nhất côn, Tật Phong đột thứ, quấy phong vân.....

Thân ảnh xanh nhạt nhìn công pháp trong tay, chậm rãi đọc.

Lạc Thanh Chu thì đứng ở trước giường, nhắm mắt lại rõ ràng ghi tạc mỗi một chữ, mỗi một câu vào trong đầu.

Mặc dù chỉ có chín côn, nhưng chiêu số mỗi một côn đều thiên biến vạn hóa, tinh diệu tuyệt luân, chỉ là văn tự, đã không có cách nào nói rõ ràng.

Cho nên sau khi nói xong côn thứ nhất, thân ảnh xanh nhạt ngừng lại.

Đợi Lạc Thanh Chu ghi tạc toàn bộ trong đầu, một chữ không sót, nàng lại bắt đầu hỗ trợ giảng giải mỗi một chiêu mỗi một thức.

Lạc Thanh Chu vẽ ra bức hoạ côn chiêu.

Đang lúc thân ảnh xanh nhạt giảng giải chiêu thức, hắn cũng thò đầu tới, nhìn bức họa trên giấy vẽ, trong đầu thì hiện ra mỗi một chiêu thức.

Lại giảng giải một hồi, eo của hắn cùng cổ đều có chút đau đớn, thoáng hoạt động một chút, đang muốn tiếp tục nghe, thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Ngươi có thể ngồi lên, cùng một chỗ nhìn, thuận tiện một chút.

Mỗi đoạn văn tự đều sẽ phối thêm một bức hoạ giản dị, chỉ có cả hai phối hợp với nhìn và giảng giải, mới có thể hoàn toàn lý giải.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhìn nàng một cái, không có lại do dự, cởi giày ra, lên giường, cùng nàng ngồi một chỗ.

Lúc này, hắn một lòng nghĩ công pháp và tu luyện, cũng không suy nghĩ cái gì nhiều.

Thân ảnh xanh nhạt chỉ vào một đoạn văn tự cùng bức hoạ phía trên, lại chậm rãi giảng giải:

- Phía trên một chiêu này vẽ mười hai côn, đều là côn ảnh, đoạn văn này có ý tứ là nói....

Nàng dừng một chút, có chút nghiêng mặt qua, nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu cùng nàng ngồi song song cùng một chỗ, bởi vì phải xem văn tự cùng bức hoạ, lại nghe cực kì chăm chú, đầu không tự giác rời khỏi nàng nơi này, dựa vào nàng rất gần, gương mặt hai người cơ hồ dán cùng một chỗ.

- Nguyệt tỷ tỷ, làm sao không nói tiếp?

Lạc Thanh Chu cũng nghiêng mặt qua, nhìn về phía nàng.

Gương mặt hai người gần trong gang tấc, nhưng gương mặt thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ giấu ở trong vầng sáng, thấy không rõ cảm xúc biến hóa trên mặt.

- Ra côn mau lẹ, như mưa to gió lớn, nhưng cũng giống như ảo ảnh trong mơ, có thể bất cứ lúc nào thu côn biến chiêu, biến mất không thấy gì nữa, để cho người ta nhìn không thấu...

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, lại tiếp tục nói.

Lạc Thanh Chu một bên chăm chú nhìn, một bên chăm chú nghe, hai cánh tay không nhịn được di động.

Giờ này khắc này, trong con mắt, trong đầu hắn, tràn đầy là cây gậy thiên biến vạn hóa, hô hô rung động, giống như đột nhiên tiến vào một thế giới huyền diệu khác, đối với hết thảy bên cạnh đã quên không còn một mảnh, chỉ có thể nghe được âm thanh. Trong lòng của hắn mặc niệm, côn ảnh bay múa trong đầu, hai cánh tay cũng không tự giác động, cùi chỏ thỉnh thoảng đụng vào người bên cạnh một chút.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh giảng giải, cũng không để ý tới việc hắn khoa tay múa chân, động thủ động cước.

Đợi giảng giải xong chiêu thứ nhất, trong thạch thất an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu vừa trầm ngâm ở bên trong thế giới của mình ngốc trệ một hồi, mới dần dần lấy lại tinh thần.

- Nguyệt tỷ tỷ, ta nhớ kỹ, côn pháp Yêu tộc thượng cổ quả nhiên huyền diệu, vẻn vẹn côn thứ nhất, vậy mà đã có nhiều biến hóa như vậy.

Mặt mũi hắn tràn đầy vẻ vui mừng, hai tay vẫn như cũ không tự giác làm động tác nắm côn.