Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức vui vẻ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ý của ngươi là nói, ta có thể tu luyện bản công pháp này, đúng không?
Thân ảnh xanh nhạt ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Hoàn toàn chính xác có thể tu luyện.
Lạc Thanh Chu ‘Bá’ lấy ra cây gậy đen nhánh mà cứng rắn của mình, huy vũ mấy lần, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nhìn, cây gậy này của ta có thể dùng để tu luyện không?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn thoáng qua, không có trả lời, đưa công pháp cho hắn nói:
- Vậy ngươi tu luyện đi.
Lạc Thanh Chu cứng một chút, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, cái kia…. công pháp này, ta xem không hiểu, ngươi...
- Có quan hệ gì với ta sao?
Thần sắc thân ảnh xanh nhạt lãnh đạm mà nhìn hắn, hỏi lại.
Lạc Thanh Chu trì trệ, trong lòng âm thầm nói: Vừa rồi không phải tự ngươi nói sẽ giúp một tay sao? Làm sao đột nhiên lại là dạng này. Quả nhiên, lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển, khó mà nắm lấy, ta chỗ nào trêu chọc ngươi.
Mặc dù trong lòng như vậy nghĩ, nhưng hắn khẳng định không dám nói ra, chỉ đành phải nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta phiên dịch ra không?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn thản nhiên nói:
- Thù lao là cái gì?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, gương mặt lập tức chân thành nói:
- Nguyệt tỷ tỷ muốn cái gì, cứ việc nói. Chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không chối từ.
Cho dù Nguyệt tỷ tỷ không giúp hắn phiên dịch bản Yêu tộc công pháp này, chỉ cần Nguyệt tỷ tỷ mở miệng, hắn nhất định sẽ giúp.
Hắn đang lo không có cách nào báo ân đây.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Vậy ngươi giúp ta giáo huấn một người.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:
- Giáo huấn người? Nếu như người kia trêu chọc Nguyệt tỷ tỷ, ta trực tiếp giúp Nguyệt tỷ tỷ giết người kia là được. Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, ta giết người rất chuyên nghiệp, tuyệt sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:
- Giết sao? Cũng có thể.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Người kia là ai? Mời Nguyệt tỷ tỷ nói cho ta, ta ngày mai sẽ hành động, cam đoan để hắn chết vô thanh vô tức, mà lại hài cốt không còn, ai cũng không biết.
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Phu quân ta.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Thế nào? Không dám?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói.
Lạc Thanh Chu cứng đờ, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, cái kia… Ngươi làm sao đột nhiên muốn giết phu quân của ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Hắn đối với ta không tốt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ có thể rời khỏi hắn, không cần hắn nữa là được. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, ta cảm thấy, nếu như hắn không phải tội ác tày trời, không có quá mức tổn thương Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ không cần thiết giết hắn.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nếu không, ta đi giúp ngươi giáo huấn hắn một trận đi. Ngươi lần trước nói hắn rất lợi hại, ta không nhất định đánh thắng được hắn, bất quá, ta có thể đánh lén, cho hắn một giáo huấn nho nhỏ, ngươi xem có thể chứ?
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng thốt:
- Ta muốn thấy hắn khóc.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, trong lòng nói thầm: ‘Không nghĩ tới Nguyệt tỷ tỷ từ trước đến nay lạnh như băng oán khí vậy mà sâu như vậy, xem ra phu quân kia của Nguyệt tỷ tỷ thật không phải là một người tốt lành gì.
Hắn lập tức nói:
- Tốt, ta chỗ này có ám khí, cam đoan để hắn chảy nước mắt.