- Ai, trách mẫu thân, trách mẫu thân, là mẫu thân sơ sẩy. Bên ngoài gió tuyết rất lớn, ngươi ngủ tiếp đi, mẫu thân vẫn đi ra phía trước chờ phụ thân ngươi đi.
Dứt lời, lại vội vàng buộc lên quần áo, sửa sang tóc, lập tức bước nhanh ra khỏi gian phòng.
Thân thể Lạc Thanh Chu căng thẳng, cuối cùng dần dần trầm tĩnh lại, trái tim sắp nhảy ra cổ họng rốt cục cũng rơi xuống dưới.
- Hô....
Hắn nhịn không được phun ra một hơi, phát hiện phía sau lưng đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bất quá hắn không dám chủ quan, vểnh tai, nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến khi tiếng bước chân đi ra từ trong đình viện, mới cuống quít đứng dậy, run rẩy xuống giường.
Tần nhị tiểu thư lôi kéo hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, không sao. Mẫu thân đã đi, chàng lại bồi Vi Mặc ngủ một hồi đi.
Lạc Thanh Chu gỡ ra tay của nàng ra, lập tức trượt xuống.
Tần nhị tiểu thư mân mê miệng, sâu kín nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng không sủng nương tử nhà chàng sao?
Lạc Thanh Chu giúp nàng kéo xong màn trướng, buồn bực nói:
- Không sủng!
Dứt lời, cuống quít từ giữa phòng chạy ra ngoài.
Tần nhị tiểu thư gặp hắn kém chút ngã xuống, 'Xùy' một tiếng, che miệng cười trộm:
- Thanh Chu ca ca, chân chàng đều bị dọa đến mềm nhũn à?
Lạc Thanh Chu không có thời gian để ý tới nàng, sợ vị nhạc mẫu đại nhân kia lại giống như lần trước, giết cái hồi mã thương, vậy liền xong đời.
Hắn nghe ngóng âm thanh bên ngoài, lập tức đi ra cửa ra vào nói:
- Ta đi Trích Tiên cư đi học.
Nói rồi mở cửa phòng, chuẩn bị mang giày.
Thu nhi vừa bưng ấm trà đi vào cửa, thấy thế vội vàng để bình trà xuống, chuẩn bị giúp hắn mang giày.
Thế nhưng, đôi giày rõ ràng đặt ở bên trong góc cửa ra vào, làm sao không thấy?
- Cô gia, giày của người đâu?
Thu nhi hỏi.
Lạc Thanh Chu cùng nàng mắt lớn trừng mắt nhỏ, nói:
- Tối hôm qua không phải ngươi giúp ta cởi giày sao? Giày của ta đâu?
Thu nhi chớp chớp mắt, ngẩn ngơ, vội vàng đi tìm bốn phía, vẫn không có tìm ra.
Lạc Thanh Chu đột nhiên suy nghĩ cái gì, trong lòng lập tức run lên, nói:
- Thu nhi, ngươi ra ngoài đi bồn hoa trong viện nhìn thử.
Thu nhi nghe vậy khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Một lát sau.
Nàng mang theo một đôi giày ướt dầm dề, đi đến, một mặt biểu tình cổ quái:
- Cô gia, đã tìm được giày... Bất quá không ở trong bồn hoa, mà là ngâm trong chum nước ở góc tường.....
Lạc Thanh Chu: -...
Thu nhi nhìn thoáng qua biểu lộ trên mặt hắn, không dám hỏi nhiều, để lại giày ướt trong tay vào bên trên hành lang, nói:
- Cô gia, người chờ chút, nô tỳ mấy ngày trước đây làm cho người một đôi giày mới, người thử một chút.
Nói rồi vào phòng, rất nhanh cầm một đôi giày mới đi ra, ngồi xuống giúp hắn mang vào trên chân.
Lạc Thanh Chu đi vài bước, lung lay chân, nói:
- Vừa chân, rất dễ chịu.
Lập tức lại thấp giọng nói:
- Thu nhi, chuyện liên quan tới giày cô gia bị người ta ném vào trong chum nước, tuyệt đối không nên nói với người khác, biết không?
Thu nhi gật đầu nói:
- Cô gia yên tâm, nô tỳ sẽ không nói.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn một cái lên miệng nhỏ của nàng, nói:
- Cô gia biết, miệng nhỏ của Thu nhi rất chặt.
Thu nhi thõng xuống lông mi, gương mặt ửng đỏ.
Lạc Thanh Chu ra cửa, nói:
- Có việc đi Trích Tiên cư tìm ta, nếu nhạc phụ đại nhân trở về, nhớ kỹ đi nói với ta một tiếng.
Thu nhi si ngốc nhìn bóng lưng hắn, nhẹ giọng đáp ứng.
Lạc Thanh Chu mang tâm sự, đi tới Trích Tiên cư, trực tiếp tiến vào thư phòng, ngồi xuống trước bàn tại bệ cửa sổ.
Lại suy nghĩ chuyện một hồi, mới lấy ra thư tịch, chăm chú đọc.
Ngoài cửa sổ, bầu trời lờ mờ, gió tuyết vẫn như cũ.
Không bao lâu, Tiểu Điệp mang theo rổ, cầm quần áo, tiến vào tiểu viện, giòn tiếng nói:
- Công tử, nô tỳ đến hầu hạ người.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ nói:
- Ngươi hôm nay thong thả rồi?
Tiểu Điệp thở dài nói:
- Phu nhân để nô tỳ tạm thời không nên đi, nói trước tiên bán xong tất cả quần áo rồi mới lại làm. Việc làm ăn rõ ràng tốt như vậy, không biết phu nhân nghĩ như thế nào, nếu như chờ đến lúc đó bán xong lại làm, khẳng định không còn kịp rồi.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Nghe phu nhân đi, ngươi cũng thừa cơ nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt.
Tiểu Điệp 'A' một tiếng, tiến vào phòng, buông rổ xuống, sau đó đi nhóm lửa nấu nước, quét rác pha trà.
Lạc Thanh Chu tiếp tục ở trong thư phòng đọc sách.
Lúc xế trưa.
Tần nhị tiểu thư khoác lên áo lông chồn tuyết trắng, mang theo đồ ăn, có Thu nhi cùng Châu nhi cùng đi, tiến vào tiểu viện.
Thu nhi nâng, Châu nhi bung dù.
Hai tiểu nha đầu phân công rõ ràng, phối hợp rất ăn ý.
Tiểu Điệp vội vàng thả đồ thêu thùa bên trong tay xuống, đứng người lên thỉnh an Tần nhị tiểu thư.