Hai con ngươi Tần nhị tiểu thư nhu tình như nước nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Thế nhưng tỷ tỷ trước đó cũng là nương tử của Thanh Chu ca ca, hơn nữa còn là nương tử đã chính thức bái đường thành thân, còn muốn danh phù kỳ thực hơn cả Vi Mặc, vì sao Thanh Chu ca ca không có sủng ái tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu nhất thời ngốc trệ, dừng một chút, nói:
- Nàng không có cho ta cơ hội. Ngay cả đụng đều không cho ta đụng, cũng không có ở cùng một chỗ, mà cả ngày đối mặt ta lạnh như băng, coi như ta muốn sủng, cũng sủng không được.
Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:
- Thanh Chu ca ca đang trách tỷ tỷ không cho ngươi thân cận sao? Nghe ngữ khí của Thanh Chu ca ca, rất ủy khuất, rất u oán đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có, ta biết trên người đại tiểu thư phát sinh một chút chuyện, sao ta lại trách nàng. Mà chuyện đã qua, ta đã sớm không còn để ở trong lòng.
Tần nhị tiểu thư dán sát gương mặt vào trong cổ của hắn, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ngươi có không nỡ không?
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Hiện tại còn nói những thứ này làm gì, không đề cập nữa. Nhị tiểu thư, ta suy nghĩ một chút, đại tiểu thư vô luận là trong phủ, hay là ở bên ngoài, cũng không có cảm giác gì tồn tại, thật ra là đối tượng biến mất tốt nhất. Nếu như chúng ta quyết định muốn rời khỏi, ta cảm thấy có thể sớm trước tiên đưa đại tiểu thư và những người khác ra ngoài, ta và nàng sẽ là người rời đi cuối cùng, nàng nghĩ như thế nào?
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Thanh Chu ca ca nghĩ đến muốn đi đâu? Đi tìm Trưởng công chúa nương tựa, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Đường xá xa xôi, trên đường đi khẳng định sẽ có rất nhiều cửa ải, mấy người còn chưa tính, chúng ta nhiều người như vậy, chỉ sợ không dễ đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Chúng ta trước tiên có thể đi phụ cận Vân Vụ sơn mạch tránh một chút, nơi đó có một tông môn....
Đúng vào lúc này, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của Thu nhi:
- Phu nhân, lão gia trở về rồi sao?
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức giật nảy mình, đang muốn trượt xuống giường, cửa phòng đột nhiên ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra. Tống Như Nguyệt vào phòng, nói:
- Còn không có.
Thân thể Lạc Thanh Chu cứng đờ, không biết làm sao, Tần nhị tiểu thư lập tức lôi kéo hắn thấp giọng nói:
- Mau tránh bên trong đi....
Lạc Thanh Chu không dám do dự, lập tức xoay người vòng qua trên người nàng, trốn vào tận cùng bên trong nhất, rút đầu vào trong chăn, thân thể co rúm lại, dính sát Tần đại tiểu thư ở bên trong.
- A, Thanh Chu đã rời giường rồi sao?
Tống Như Nguyệt kinh ngạc nhìn thoáng qua trên giường, lập tức đẩy rèm châu ra, đi vào buồng trong, nói khẽ:
- Vi Mặc, ngươi đã ngủ chưa?
Tần nhị tiểu thư lập tức mở miệng nói:
- Mẫu thân, đầu ta có chút đau, muốn ngủ. Tỷ tỷ còn đang ngủ, ngài đừng đánh thức nàng.
Tống Như Nguyệt đi đến bên giường, bắt đầu cởi quần áo nói:
- Bên ngoài lạnh lắm, mẫu thân còn muốn ngủ tiếp một hồi, phụ thân ngươi hẳn là sẽ không sớm trở về như vậy.
Tần nhị tiểu thư: -.....
Đang lúc Lạc Thanh Chu hoảng sợ run rẩy, đột nhiên cảm thấy trong ngực tựa hồ ôm một vật gì đó, duỗi tay lần mò, đúng là một chân nhỏ đang mang vớ lưới.
Lạc Thanh Chu không còn dám động.
Giờ khắc này, hắn thật bị dọa đến mộng.
Cho dù lúc trước hai lần, cũng không có đáng sợ như lần này.
Dù sao lúc trước trên giường chỉ có Tần nhị tiểu thư, hơn nữa lúc ấy hai người cũng là thực tình yêu nhau, coi như bị phát hiện, cũng không có cái gì ghê gớm, nhiều nhất bị quở mắng.
Nhưng lần này....
Trên giường cũng không chỉ nhị tiểu thư nằm, còn có đại tiểu thư nữa.
Nếu như bị phát hiện, đoán chừng nhạc mẫu đại nhân sẽ tức giận đánh chết hắn tại chỗ, coi như không bị đánh chết, về sau trong phủ cũng là không ngẩng đầu lên được.
Càng làm hắn hoảng sợ cùng run rẩy hơn là, lúc này, vị nhạc mẫu đại nhân kia đang đứng ở bên giường, đang gỡ ra trâm gài tóc trên đầu, cũng chuẩn bị đi lên...
Lạc Thanh Chu tâm kinh đảm hàn, thầm kêu ta xong mạng rồi...
Đang thời khắc nguy cấp này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên 'Khụ khụ' hai tiếng, yếu đuối mà nói:
- Mẫu thân, người... người đứng xa một chút, trên người của người có khí lạnh...
Vừa nói xong, lại 'Khụ khụ' vài tiếng.
Tống Như Nguyệt nghe xong, sắc mặt đột biến, cuống quít lui lại đến bên ngoài rèm châu, vội la lên:
- Ai nha, mẫu thân quên, trên người mẫu thân có gió tuyết! Vi Mặc, ngươi thế nào? Lại ho ra máu sao? Muốn để Thu nhi các nàng đi nấu thuốc hay không?
Tần nhị tiểu thư suy yếu nói:
- Mẫu thân, ta không sao, chỉ là có chút buồn ngủ, muốn ngủ....
Tống Như Nguyệt vừa xấu hổ vừa day dứt nói: