Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1556. Nước mắt sư tỷ, cuộc đi săn bắt đầu (1)




Đao tỷ đứng tại chỗ, không hề động.

Lạc Thanh Chu đi vài bước, ngừng lại, quay đầu nhìn nàng khó hiểu hỏi:

- Thế nào?

Đao tỷ nhìn hắn nói:

- Ta hôm nay có việc, không đi được, chính ngươi đi thôi.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Chuyện gì? Cần ta hỗ trợ không?

Đao tỷ dừng một chút, cười nói:

- Không cần, chính ta có thể giải quyết.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, nói:

- Sư tỷ hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp, ngay cả son phấn bột nước đều bôi lên, không phải là muốn đi ra mắt đó chứ?

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Tại sao phải nói cho ngươi.

Lạc Thanh Chu thở dài nói:

- Quả nhiên là muốn đi ra mắt, cũng không biết sẽ tiện nghi tên hỗn đản nào.

Đao tỷ cười nói:

- Dù sao sẽ không tiện nghi ngươi, ngươi đi nhanh đi.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, phất phất tay, vừa ăn bánh bột ngô, một bên bước nhanh rời đi.

Đao tỷ nhìn bóng lưng của hắn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, đột nhiên lại hô:

- Sở Phi Dương.

Thợ sửa giày dép ở đầu đường cách đó không xa, ngẩng đầu lên.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, xoay người nhìn về phía nàng:

- Sư tỷ, còn có việc sao?

Đao tỷ nhìn hắn, trầm mặc một chút, lắc đầu, nói:

- Không sao đâu, ta chỉ muốn nói cho ngươi, lấy thiên phú cùng thân phận của ngươi, thật ra không thích hợp ở lại võ quán tu luyện, ta cảm thấy ngươi hẳn là đi tông môn.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Ta sẽ đi, nhưng không phải hiện tại.

Đao tỷ giật giật bờ môi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng, chỉ là nói:

- Sở Phi Dương, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thành công, ai cũng không cách nào ngăn cản ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tạ sư tỷ, sư tỷ cũng nhất định có thể... Không, hi vọng sư tỷ hôm nay ra mắt, không được thành công. Bằng không, về sau sẽ không có ai mang bánh bột ngô cho ta, cũng không có ai theo ta cùng đi võ quán, dù sao thì một nửa khác kia của ngươi sẽ nói nam nữ thụ thụ bất thân.

Đao tỷ cười khúc khích, nói:

- Nhà ngươi có nhiều một nửa khác như vậy, cũng không gặp ngươi cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không giống, ta quá ưu tú, một nửa khác của ta không dám nói với ta những lời ghen tuông ấy, nếu không ta sẽ bỏ nàng. Sư tỷ không giống, sư tỷ thật vất vả ra mắt thành công, khẳng định không dám chọc một nửa khác tức giận, nếu không thì lại sẽ độc thân, không phải sao?

Đao tỷ cười nói:

- Sở Phi Dương, ngươi thật không biết xấu hổ.

- Sư tỷ, tạm biệt.

Lạc Thanh Chu phất phất tay, bỏ hết một miếng bánh bột ngô cuối cùng ăn vào miệng, nhanh chân rời đi, rất nhanh liền biến mất ở trong gió tuyết xa xa.

Đao tỷ vẫn như cũ đứng ở cửa ngõ, nhìn bóng lưng hắn biến mất, cười.

Cười nhưng trên mặt đầy nước mắt.

Nàng lại đứng ở tại chỗ hồi lâu, lau khô nước mắt, đón gió tuyết băng lãnh, bước chân quyết tuyệt đi vào hẻm nhỏ tĩnh mịch...

Lạc Thanh Chu đón gió tuyết, một đường hành tẩu, rất nhanh tới võ quán.

Chào hỏi cùng mấy người Chu Bá Ước, lại đi thỉnh an cho Tôn Giang, hắn đi phía võ tràng sau tu luyện, bắt đầu tu luyện Kim Cang Quyền.

Hắn đã luyện Kim Cang Quyền tới đại viên mãn.

Quyền sáo bay giờ, không chỉ có lực phòng ngự kinh người, mà uy lực lại càng lớn.

Sau khi tiến vào cảnh giới Đại Võ Sư, quyền mang của hắn đã có thể rời khỏi nắm đấm bay ra ngoài, cho dù không tiếp xúc vũ khí cùng thân thể địch nhân, cũng có thể nặng nề mà đập nện tới.

Buổi sáng, hắn luyện tập Kim Cang Quyền, Hám Sơn Bá Quyền, Ngưu Ma Thần Công, Bôn Lôi Quyền, thậm chí Mai Hoa Phân Phi quyền mấy lần.

Bây giờ lôi điện bên trong Lôi Linh chi căn trong cơ thể hắn đã có thể điều động bất cứ lúc nào.

Ra quyền giết người, trực tiếp diệt hồn, đơn giản mau lẹ, không cần đợi đối phương chết đi thần hồn ly thể lại động thủ.

Buổi trưa, cơm nước xong xuôi.

Buổi chiều, hắn lại đi luyện võ tràng phía sau, quan sát bốn phía không người, lại phân thần xuất khiếu, luyện tập phi kiếm, ngự vật thuật, phụ thân thuật.

Khi thời gian con cách chạng vạng tối còn có khoảng chừng nửa canh giờ.

Hắn trực tiếp nhảy ra ngoài từ phía sau tường viện, lập tức dựa theo lộ tuyến trước đó đã kế hoạch xong, mở ra ô giấy dầu, che mặt, một đường đi nhanh, ra đầu đường đón một chiếc xe ngựa, ngồi lên.

Gió lạnh gào thét, bông tuyết tung bay.

Trên đường phố, người đi đường thưa thớt, chỉ có người bán hàng rong co rúm trong một góc, tiếp tục trông coi gian hàng của mình.

Xe ngựa rất mau vào nội thành.

Lạc Thanh Chu mang theo mũ rộng vành, che ô giấy dầu, xuống xe ngựa, tiến vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Lập tức, một bên phân thần xuất khiếu, ở giữa không trung quan sát một hồi, một bên đi nhanh trong hẻm nhỏ.

Rất nhanh, hắn đi tới hẻm nhỏ phía sau Trung Vũ Bá phủ.