Hai dòng tin nhắn cuối cùng lại là tiểu Nguyệt và tiểu Mỹ Kiêu gửi tới.
Tiểu Nguyệt:
- Hảo ca ca, đêm dài đằng đẵng, không có buồn ngủ, muội muội nghĩ tới ngươi, muội muội muốn ôm ca ca ngủ, ca ca có nhớ muội muội không? Muội muội chuẩn bị thật nhiều bảo bối cho ca ca đây.
Lạc Thanh Chu lập tức trả lời nói:
- Hảo muội muội, ca ca cũng nhớ ngươi, bảo bối gì? Lúc nào lấy ra.
Một đầu tin nhắn cuối cùng là do Tiểu Mỹ Kiêu gửi tới.
Tiểu Mỹ Kiêu: - Phi Dương ca ca, thật xin lỗi, Tiểu Mỹ Kiêu không sạch sẽ, Tiểu Mỹ Kiêu đêm nay lột sạch quần áo, ngủ truồng ôm ở cùng một chỗ với người khác, còn cùng người khác uyên ương nghịch nước, cùng nhau tắm rửa, chàng sẽ tha thứ cho Tiểu Mỹ Kiêu chứ?
Lạc Thanh Chu trả lời:
- Trừ phi nàng và người kia cùng một chỗ hầu hạ bản ca ca.
Chờ hắn trả lời xong tất cả tin nhắn, vừa hay trở về đến Tần phủ.
Xuyên qua nóc nhà, rơi vào gian phòng, thần hồn trở về.
Bên trái trần trùng trục, bên phải trần trùng trục, cúi đầu nhìn lại, đẹp không sao tả xiết...
- Phốc!
Trong tiểu viện, lần nữa truyền đến âm thanh phi đao của Châu nhi đâm vào hồng tâm.
Một gian phòng khác.
Phía trước cửa sổ, thiếu nữ tuyệt mỹ một bộ áo trắng váy đang an tĩnh đứng ở nơi đó, có chút cúi đầu, nhìn tin tức trên ngọc thạch trong tay, có chút nhướng mày.
- Trúc Trúc... Chu Chu?
Hừng đông.
Lạc Thanh Chu được Thu nhi phục thị xuống giường, rửa mặt xong, đón gió tuyết ra cửa.
Đi vào trong hẻm nhỏ đeo lên mặt nạ, thay đổi y phục, kiểm tra một chút tất cả trang bị, sau đó leo tường, đi ngõ hẻm Thập Bát thành nam.
Mà lúc này.
Đao phủ, ngõ hẻm Thập Bát thành nam, Đao tỷ đang đứng dưới mái hiên trong tiểu viện, sắc mặt khó coi, nắm chặt nắm đấm.
Một thân ảnh đứng ở cửa đang dùng vẻ mặt nhàn nhạt nhìn nàng.
- Hôm nay là ngày cuối cùng, lúc chạng vạng tối, ta sẽ mang cha ngươi tới đây, ở ngay trước mặt ngươi, chém đứt hai tay và đầu của hắn, để ngươi nhặt xác cho hắn. Đương nhiên, ngươi còn có thời gian để lựa chọn.
- Trước khi đi, ta cần phải nhắc lại ngươi một câu, bằng hữu không có, có thể lại tìm, thân nhân không có, vậy thì vĩnh viễn không có... Ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ rõ ràng, cha ngươi một người ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi lớn, ngươi lại cho hắn cái gì?
- Dù người kia không phải bằng hữu của ngươi, mà là người ngươi yêu, ngươi cũng không nên do dự, đúng hay không?
- Ta đã nói qua, chỉ muốn biết người nhà của hắn có ai, ở nơi nào. Những thứ này, ta nghĩ ngươi hẳn là có biện pháp biết đó chứ?
Đao tỷ chậm rãi cúi đầu xuống, trong mắt tràn ngập nước mắt.
Đợi nàng ngẩng đầu lên, thân ảnh kia đã rời đi.
Trong tiểu viện, yên tĩnh im ắng.
Chỉ có âm thanh bông tuyết bay xuống, cơn gió xẹt qua.
Nàng đứng ở dưới mái hiên hồi lâu, lau khô nước mắt, tiến vào phòng bếp.
Bên trong căn bếp, rất nhanh khói bếp tràn ngập.
Nàng muốn làm cho hắn một cái bánh bột ngô cuối cùng...
Gió lạnh thổi, bông tuyết bay.
Trên đường phố, người đi đường vội vàng.
Người bán hàng rong ven đường mặc quàn áo kỳ dày, vẫn như cũ bị đông cứng lạnh run lẩy bẩy.
Thành nam, ngõ hẻm Thập Bát, giao lộ cách đó không xa.
Thợ sửa giày dép mặc áo bông thật dày, vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, ôm người, nghiêm túc may vá chiếc giày cũ nát trong tay.
Lúc Lạc Thanh Chu đi từ bên cạnh hắn liền hỏi một câu:
- Có thể sửa quần áo không?
Thợ sửa giày dép nghe được tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt tang thương đầy râu ria, lắc đầu nói:
- Lão hán chỉ biết sửa giày.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, mang theo gió tuyết rời đi.
Cửa ngõ, tóc bạc trên đầu Đao tỷ buộc thành đuôi ngựa, mặc áo màu trắng, nắm trong tay một cái bánh bột ngô được giấy dầu bao phủ, đang dựa vào tường, thần sắc bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn bông tuyết bay xuống trước mắt.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua, nàng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt hắn một cái, trên mặt lộ ra ý cười.
- Cho, vẫn còn nóng.
Đao tỷ đưa bánh bột ngô trong tay tới trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp nhận, từ từ mở ra giấy dầu bao phủ ở bên ngoài, lộ ra một cái bánh bột ngô vẫn còn đang bốc hơi nóng, phía trên có hành thái và lộ ra màu vàng óng của trứng gà.
Hắn cúi đầu cắn một cái, nhìn về phía nàng nói:
- Sư tỷ tự mình làm?
Trên mặt Đao tỷ mang theo ý cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên, hương vị thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Rất thơm, ăn ngon hơn cha ngươi làm rất nhiều.
Đao tỷ cười cười, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu lại cắn một cái, nhìn nàng nói:
- Sắc mặt sư tỷ hôm nay, nhìn không tệ nhỉ, tối hôm qua hẳn là không có gặp ác mộng?
Đao tỷ nói:
- Không, tối hôm qua ngủ rất ngon.
Lạc Thanh Chu xoay người nói:
- Đi thôi, đi võ quán.