Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1517. Ngươi không phải người (1)




- Nhắc đến đám thợ săn thật đáng hận! Bọn hắn dùng cung săn bắn chúng ta, hạ độc đánh chết, cầm đi lột da cạo xương, tương nấu dấm chưng, dầu muối xào, xem như đồ ăn ăn cùng với cơm. Hoặc có khi bị bắt sống, trói lại, đeo dây vòng trên cổ, dạy nhảy vòng diễn trò, giả vờ như biết hết mọi thứ, nhảy múa, nhiều khi nổi trống lên thì phải lộn nhào, bắt buộc phải ngoan ngoãn, nếu không sẽ bị roi đánh.

Chu Yếm nghe được như thế, lập tức giận tím mặt, nắm chặt quả đấm to lớn, ‘Oanh’ một tiếng đập vào bên trên nham thạch trên sườn núi.

Nham thạch kia lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành bột phấn.

Mặt đất đột nhiên chấn động.

Cho dù đầu thác nước kia cũng đột nhiên run lên, bọt nước tung tóe ra.

Chu Yếm trừng lớn hai mắt tinh hồng, nhe ra răng nanh, gương mặt dữ tợn chửi bới:

- Nhân loại hèn hạ tàn nhẫn, việc ác bất tận, xem những giống loài khác như rơm rác, muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị những giống loài khác liên thủ giết sạch, toàn bộ diệt tuyệt!

Lạc Thanh Chu tạm thời dừng lại nói:

- Nhân loại cũng có tốt có xấu, cũng không phải tất cả đều là người việc ác bất tận.

Chu Yếm trừng mắt, cả giận nói:

- Ngươi một mực giảng chuyện của ngươi, bớt nói nhảm! Bản vương mắng của bản vương, tiểu tử ngươi quản chuyện gì?

Lạc Thanh Chu không dám lại lên tiếng, tiếp tục nói.

Nam Cung Mỹ Kiêu mặc dù nghe từ nửa đường, nhưng cũng rất nhanh đã bị cái cố sự cổ quái kỳ dị thần tiên ma quái hấp dẫn, ngồi ở một bên, nghe đến nhập thần.

Lạc Thanh Chu kể từ buổi trưa, một mực giảng đến ban đêm.

Bầu trời dần dần lờ mờ, bông tuyết vẫn như cũ không vội không chậm bay xuống.

Chu Yếm ngồi trong U cốc, nghe vò đầu bứt tai, biểu lộ trên mặt biến ảo không ngừng, khi thì bị con lợn đùa nhếch miệng cười ngây ngô, khi thì lại bị hòa thượng kia chọc giận chửi ầm lên, khi thì lại hưng phấn vỗ tay khi thấy Đại Thánh gia cơ trí và dũng mãnh phi thường.

Màn đêm rất nhanh giáng lâm.

Lạc Thanh Chu giảng miệng đắng lưỡi khô, đoạt lấy ấm nước từ trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu, lộc cộc lộc cộc uống một hồi, vừa chuẩn bị tiếp tục giảng, đột nhiên tạm ngừng.

Hắn nghiêng đầu, trừng mắt, lộ ra một mặt suy nghĩ.

Chu Yếm lập tức vội la lên:

- Tiểu tử ngươi tiếp tục, kinh ngạc cái gì?

Lạc Thanh Chu học ánh mắt nó trừng một cái, nổi giận nói:

- Đừng ồn ào! Không thấy được ta đang suy nghĩ sao? Sao ta có thể nhớ kỹ nhiều nội dung như vậy?

Trong lòng Chu Yếm lập tức dâng lên một cơn lửa giận, vừa muốn nổi giận, nghĩ đến cố sự đặc sắc cùng tính xấu không sợ chết của tiểu tử này, trong nháy mắt lại ép xuống, đành phải nín thở ngưng thần, an tĩnh lại, mở to hai mắt nhìn hắn, nhẫn nại chờ đợi.

Đợi lâu một hồi.

Nó thực sự hơi không kiên nhẫn, gãi đầu một cái, âm thanh rất thấp, cẩn thận từng li từng tí:

- Như thế nào? Nhớ ra không?

Lạc Thanh Chu giang hai tay ra:

- Quên hết rồi....

Chu Yếm kinh ngạc, lập tức giận tím mặt, trừng mắt hai mắt tinh hồng nói:

- Ngu xuẩn! Nhanh nhớ ra cho bản vương.

Lạc Thanh Chu cau mày nói:

- Ngươi đừng kêu! Càng làm ta không nhớ nổi.

Chu Yếm vừa giận vừa vội, đành phải nhìn hắn chằm chằm, ngậm miệng lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên nhìn một màn này, trong lòng vừa buồn cười, lại rung động, không khỏi lại nhìn thêm thiếu niên bên cạnh vài lần.

Một đầu thượng cổ hung thú hung hãn kinh khủng lại bị hắn hàng ngoan ngoãn, có tính tình cũng không dám phát, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, như thế nào lại tin tưởng đây?

- Nhớ ra rồi!

Đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên vỗ vỗ đầu, tiếp tục nói.

Chu Yếm lập tức mừng rỡ, lập tức nín thở ngưng thần, hai tay nâng cằm, mở to hai mắt, tiếp tục nhếch miệng vô cùng chuyên chú nghe.

- ... Sư đồ năm người trên đường du lịch ngắm cảnh, ngựa chậm mà đi, chợt nghe thấy một tiếng gào to, giống như có ngàn vạn người đang hò hét...

Nam Cung Mỹ Kiêu cũng lập tức chăm chú nghe.

Lạc Thanh Chu gập ghềnh, lúc giảng lúc ngừng, giảng hồi lâu, cuối cùng kể xong một chương này, sau đó mặt mũi tràn đầy khổ não nói:

- Tiền bối, thực sự không nhớ nổi được nội dung phía sau. Ngươi cũng nhìn thấy một chương này, vãn bối giảng rất phí sức, vẫn là suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra, cũng không biết phải chăng có bỏ sót.

Chu Yếm nghe xong, lập tức cả giận nói:

- Trí nhớ tiểu tử ngươi làm sao chênh lệch như vậy? Có phải giao phối nhiều, trán hư mất rồi hay không? Đáng chết! Bản vương đang nghe cao trào bành trướng, ngươi đột nhiên đoạn chương, ngươi có còn lương tâm hay không?

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy bất đắc dĩ nói:

- Cố sự này quá mức phức tạp, mà lại ly kỳ khúc chiết, vãn bối chính là một nhân loại bình thường, làm sao có thể nhớ rõ ràng mỗi một câu mỗi một chữ?