Lạc Thanh Chu nhìn nó, không nói thêm gì nữa.
Chu Yếm tức giận nhìn hắn chằm chằm nói:
- Thế nào, không cho ngươi máu, ngươi sẽ không định kể chuyện xưa sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Không dám, cho dù tiền bối không cho vãn bối máu, vãn bối vẫn sẽ kể.
Chu Yếm lại nhìn hắn chằm chằm một hồi, nổi giận mắng:
- Đồ chó hoang, bản vương không cho ngươi máu, đoán chừng ngươi cũng sẽ không dùng tâm giảng, dù sao bản vương nghe không ra mánh khóe? Tiểu tử hèn hạ vô sỉ, thật xấu hổ khi là hậu đại của Đại Thánh gia.
Lạc Thanh Chu chắp tay hành lễ, cung kính nói:
- Còn xin tiền bối thành toàn.
Chu Yếm trợn mắt nhìn, đột nhiên nện một đấm ở trên mặt đất, cả giận nói:
- Cho ngươi! Cho ngươi! Ngươi chỉ cần hảo hảo giảng, bản vương lấy cả cái chân còn lại cho ngươi dùng.
Lập tức run rẩy một chút, nói:
- Bất quá tiểu tử ngươi cần phải nhẹ một chút, bản vương sợ đau, ngươi phải ôn nhu, biết không?
Lạc Thanh Chu lập tức vui vẻ nói:
- Đại vương yên tâm, tiểu nhân nhất định ôn nhu.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, khẽ nhếch miệng không nói gì.
Chu Yếm lúc này mới chỉ về phía nàng hỏi:
- Tiểu tử, người này là ai? Làm sao không giống với người mà lần trước ngươi mang theo kia?
Lạc Thanh Chu nói:
- Lần trước là thê tử của ta, lần này là vị hôn thê của ta.
Chu Yếm nghe vậy kinh ngạc một chút, hiếu kỳ nói:
- Như thế nào là vị hôn thê?
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, giải thích nói:
- Chính là sắp thành thê tử của vãn bối, nhưng vẫn chưa hoàn thành một vài quá trình tất yếu.
Chu Yếm nghe xong, ‘Ba’ vỗ bàn tay khổng lồ, nhếch miệng cười to nói:
- Bản vương biết, chính là các ngươi còn chưa có giao phối, nhưng ngươi sẽ phải giao phối cùng với nàng, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu cảnh giác nhìn bên cạnh một chút:
- ... Xem như thế đi.
Chu Yếm cười hắc hắc, răng nanh lộ ra ngoài nói:
- Tiểu tử ngươi, chơi đủ trò nhỉ. Người kia lần trước dùng kiếm, lần này thì là dùng roi, về sau có phải còn dùng thương, dùng đao hay không?
Lạc Thanh Chu co quắp bờ môi một chút, nói:
- Không có...
Chu Yếm nhếch miệng, một mặt khinh bỉ nói:
- Bất quá ánh mắt của ngươi thực sự quá kém. Hai cái phối ngẫu của người đều vô cùng xấu xí, cũng không biết ngươi làm sao có hứng thú để xách thương ra trận.
Lập tức móc ra một khối ngọc thạch to lớn từ trong ngực, xoay người đưa tới trước mặt hắn nói:
- Đến đây, tiểu tử, để ngươi thưởng thức một chút ái phi của bản vương đẹp ra sao.
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy khiếp sợ nhìn bảo điệp đưa tin bản phóng đại trong tay hắn, mặt ngoài bảo điệp xuất hiện một tấm ảnh chân dung to lớn.
—— Kia là ảnh chân dung của một đầu mẫu tinh tinh.
Con mẫu tinh tinh kia đang há to miệng rộng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn mà cười quái dị, lỗ mũi có thể chứa được toàn bộ thân thể của hắn, lông mũi lộ ra ngoài, răng nhanh vừa vàng lại vừa thô, nhìn lại vừa đen vừa già, vô cùng xấu, dữ tợn đến cực điểm.
- Khụ —— tiền bối, ái phi của ngài... Quả nhiên đẹp tới cực điểm, thiên hạ vô song! Thê thiếp của vãn bối thật không bằng vậy.
Lạc Thanh Chu kém chút nôn mửa, lập tức chắp tay, mặt mũi tràn đầy hâm mộ và co giật.
Chu Yếm cười ha ha, mặt mũi tràn đầy đắc ý, rất hưởng thụ đối với cái vuốt mông ngựa này của hắn, vung tay lên nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng nản chí, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt cho bản vương, đến lúc đó bản vương cao hứng, có lẽ có thể thưởng ái phi của bản vương cho ngươi chơi mấy ngày, để ngươi đã nghiền.
Trái tim Lạc Thanh Chu đột nhiên co rụt lại, mở to hai mắt.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên đột nhiên ôm bụng, ngồi xổm ở trên mặt đất, cúi đầu, bả vai run rẩy không thôi, miệng phát ra từng tiếng Ha ha ha… đè nén
- Ầm!
Chu Yếm đột nhiên nhảy lên, nhảy vào sơn cốc phía sau hai người, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, đầu song song cùng hai người, không kịp chờ đợi nói:
- Tiểu tử, bản vương đã đã đợi không kịp, nhanh giảng cố sự Đại Thánh gia! Đại Thánh gia chịu ủy khuất lớn như vậy, tốt nhất ra một gậy đánh chết tươi con lừa ngốc tặc kia cho xong.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy không được, kia là sư phụ của hắn, trong lòng của hắn thật ra rất thương sư phụ của hắn.
Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chỉ thấy Chu Yểm kia trừng to mắt, không nhúc nhích, nghe xuất thần.
- Lại nói Đại Thánh tuy bị Đường Tăng đuổi đi, nhưng còn hoài niệm tình xưa, cảm thán không thôi, khi trông thấy Đông Doanh Đại Hải, nói: Ta không đi đường này bao lâu rồi, đã năm trăm năm trôi qua sao?
- Đại Thánh gặp đàn khỉ thưa thớt, hỏi thăm nguyên do, khỉ con nói: Một nửa tán đi, một nửa đau khổ giãy dụa, những năm nay bị thợ săn đánh bắt một nửa.