Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1451. Tuyết Y hoài nghi, hỏa diễm đao của Cưu Ma Trí (1)




Ngã tư đường.

Lạc Thanh Chu tách ra với Nam Cung Mỹ Kiêu, ngồi lên xe ngựa thuê, chạy về phía võ quán ngoại thành.

Hắn biết, người của Cẩm y vệ hẳn là còn đang nhìn chằm chằm.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở bên đường, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, quay người trở về, đi sang một con đường khác, chuẩn bị đi xem tiệm quần áo Tần gia mở.

Mà lúc này, Nam Cung Tuyết Y đang ở trong tiệm quần áo, một bên hỗ trợ, một bên trò chuyện với Tiểu Điệp.

- Tiểu Điệp, khẩu âm người Mạc Thành các ngươi đều như thế sao? Đều thích nói Giải quyết, xong đời, lạnh những từ này à?

- Ta nhớ công tử nhà ngươi thích nói những từ này, đúng hay không? Ta nghe hắn kể qua cố sự, mặc dù nhiều lần, phong cách nói chuyện hắn cũng giống như những văn nhân khác, thích nghiền ngẫm từng chữ một, nhưng thỉnh thoảng sẽ tung ra mấy từ ngữ rất tươi mới, nghe rất hài hước.

- Tiểu Điệp, công tử nhà ngươi tối hôm qua ở trong phủ sao?

Tiểu Điệp cúi đầu làm việc, trả lời rất qua loa, đại đa số đều là ‘Không biết, quên, nô tỳ không có chú ý... vân vân.’

Về phần một vấn đề cuối cùng, nàng đáp:

- Ở, nô tỳ còn giúp công tử tắm rửa đây.

Nam Cung Tuyết Y hỏi:

- Lạc công tử tối hôm qua ngủ cùng với ai?

Tiểu Điệp một mặt thiên chân vô tà:

- Đương nhiên là nhị tiểu thư, công tử và nhị tiểu thư là phu thê, tự nhiên ngủ cùng nhau.

Nam Cung Tuyết Y còn muốn hỏi thăm, màn cửa đột nhiên xốc lên, Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào, lạnh mặt nhìn nàng nói:

- Tuyết Y, ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi không phải đi tiệm sách sao?

Nam Cung Tuyết Y vuốt ve quần áo trong tay nói:

- Bên trong tiệm sách không có người, rất nhàm chán, ta tới đây chơi chứ sao.

Lập tức nhìn nàng nói:

- Thế nào, cái này cũng không phải tiệm của ngươi, không cho phép ta tới?

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:

- Ra ngoài, đừng quấy rầy Tiểu Điệp làm việc.

Nam Cung Tuyết Y hừ lạnh nói:

- Tại sao ta phải nghe ngươi, ta là tỷ tỷ, ngươi... A.

Không đợi nàng nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu đã dùng bạo lực kéo nàng ra ngoài.

-Đáng ghét! Mỹ Kiêu, ngươi chờ đó! Về sau Sở công tử lại đi trong phủ, ta sẽ không còn giúp ngươi nói chuyện, hừ!

Nam Cung Tuyết Y trực tiếp bị đuổi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa ra vào phẫn nộ dậm chân, nói một hồi lời uy hiếp, giận đùng đùng rời đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu trở lại buồng trong, nhìn Tiểu Điệp nói:

- Nàng hỏi ngươi cái gì rồi?

Tiểu Điệp để xuống kim khâu trong tay, nhìn thoáng qua cửa ra vào, đều nói một lần mấy vấn đề vừa rồi vị Tuyết Y quận chúa kia hỏi, sau đó thấp giọng nói:

- Quận chúa yên tâm, nhị tiểu thư sáng nay còn chuyên môn đã thông báo nô tỳ, cho nên nô tỳ cũng không nói gì.

Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, hai đầu lông mày lộ ra một vòng suy tư.

Tiểu Điệp thấp giọng nói:

- Quận chúa, Tuyết Y quận chúa có phải đang hoài nghi cái gì hay không?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhẹ tiếng nói:

- Không sao đâu, không cần phải để ý đến nha đầu kia. Tiểu Điệp, ngươi hảo hảo làm việc, nghe Vi Mặc là được.

Tiểu Điệp khéo léo đáp.

- Ừm.

Nam Cung Mỹ Kiêu quay người đi ra gian phòng, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Nha đầu kia quả nhiên không thể coi thường, vậy mà từ phong cách kể chuyện xưa cùng mấy từ ngữ hay nói lại nghe được ra dị thường.

Nàng phải đi tìm Vi Mặc thương lượng một chút.

Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đầu óc nha đầu kia từ nhỏ đến lớn đều rất lợi hại, cũng chỉ có Vi Mặc có thể ép nàng một đầu.

Lạc Thanh Chu ngồi xe ngựa, đến ngõ hẻm Thập Bát thành Nam ngoại thành.

Cửa ngõ, Đao tỷ một thân trang phục màu đen, tóc bạc buộc thành đuôi ngựa ngắn, cầm trong tay một khối bánh bột ngô, đang khép đôi chân dài, tư thế hiên ngang đứng ở nơi đó, bất quá nhìn tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Đang lúc nàng muốn rời khỏi, Lạc Thanh Chu rốt cục xuất hiện.

Đao tỷ ném tới bánh bột ngô trong tay, tức giận nói:

- Sở Phi Dương, còn tưởng rằng ngươi hôm nay không tới, ngươi lần sau lại đến muộn, ta sẽ không chờ ngươi.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận bánh bột ngô, cắn một cái, nói:

- Sư tỷ quả nhiên giữ lời nói, có chơi có chịu, bánh bột ngô có mùi vị không tệ, cảm ơn.

Đao tỷ hừ lạnh nói:

- Thật sao? Ta đã nhổ nước miếng.

Lạc Thanh Chu lại cắn một miệng lớn, nói:

- Khó trách hương vị tốt như vậy, thì ra bên trong có nước bọt của Đao tỷ.

Đao tỷ giương chân dài lên, một cước đá về phía cái mông của hắn, bị hắn nhẹ nhàng né tránh.

Hai người một bên đấu miệng, một bên đi về phía võ quán.

- Sở Phi Dương, ngươi bây giờ thân phận khác biệt, có phải nhìn chúng ta sẽ có một loại cảm giác cao cao tại thượng hay không?

Đao tỷ đột nhiên hỏi.

Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Sư tỷ đang vũ nhục nhân phẩm của ta sao?