Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 143: Sơ Khuy cảnh




Lão thân nếu tự thân xuất mã, một khắc là đủ.

Lão bà cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, khóe mắt đau đớn co quắp, gương mặt dưới ánh nến chiếu rọi, càng thêm dữ tợn.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng lớn.

Lạc Thanh Chu một quyền đánh nát con tiểu quỷ kia, đứng ở cửa sổ suy nghĩ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng kinh hoảng của Tiểu Điệp:

- Công tử, vừa rồi sét đánh sao?

- Chắc vậy.

Lạc Thanh Chu thu hồi khí thế, về trên giường.

Tiểu nha đầu đẩy cửa ra, chạy vào, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Lạc Thanh Chu biết nàng sợ sét đánh nhất, vén chăn lên nói:

- Đến, công tử ôm ngươi ngủ, không sợ.

- Ô ô...

Tiểu nha đầu lên giường, chui vào chăn mền, dán trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu ôm nàng nằm xuống, trong lòng âm thầm nghĩ về chuyện lúc nãy.

Mặc dù vừa rồi là cỗ thân thể này đánh ra một quyền, nhưng luôn cảm giác trong cơ thể thần hồn mới quy khiếu, tựa hồ cũng cùng đánh quyền.

Không biết thần hồn xuất khiếu có thể tu luyện Bôn Lôi Quyền này không.

Hắn quyết định đêm mai thử một chút.

Quyển sách nói, tu luyện thần hồn, cảnh giới thứ nhất là sơ khuy cảnh.

Sơ khuy cảnh bao gồm định thần, xuất khiếu, dạ du, nhật du, ngự vật, tổng cộng năm giai đoạn.

Hắn định thần bất tri bất giác đã hoàn thành, đêm nay lại xuất khiếu thành công, đoán chừng đều là công lao chất lỏng đen như mực kia.

Sau đó, hắn ma luyện dạ du, để thần hồn tiếp tục lớn mạnh.

Sau đó nhật du.

Đợi lúc trời sáng, thậm chí mặt trời chính ngọ, thần hồn càng có thay đổi rất lớn.

Sau đó là ngự vật.

Nghe nói ngự vật có thể ở ngoài ngàn dặm lấy đầu người, giết người trong vô hình, hành tẩu như gió mát, cho dù là võ giả khí huyết tràn đầy bình thường đều khó mà phát giác, ngăn cản.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lạc Thanh Chu có chút kích động chờ mong.

Nếu như đến lúc đó hắn thật sự có thể tu luyện thần hồn thành công, cũng không còn chuyện lên lôi đài đánh bại Lạc Ngọc đơn giản như vậy.

Hắn không chỉ muốn để vị Đại phu nhân ác độc kia nợ máu trả bằng máu, hắn còn muốn cho nàng sống không bằng chết, thống khổ cả đời!

Lạc Ngọc cũng giống vậy!

- Công tử... Sờ...

Tiểu nha đầu trong ngực, đột nhiên uốn éo người, chân nhỏ kiều nộn gót nhọn chủ động bỏ vào trong tay hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ giống quả táo.

Lạc Thanh Chu bình phục tâm tình, trong bóng đêm cúi đầu nhìn bộ dáng nàng chớp chớp lông mi ngượng ngùng, đột nhiên nhu tình như nước, nghĩ đến trước đó thần hồn xuất khiếu, vụng trộm đi phòng nàng nhìn thấy cảnh đó.

Hắn ôm nàng vào lòng, bỗng nhiên cúi đầu cắn lỗ tai của nàng nói:

- Tiểu Điệp, đêm nay công tử không sờ chân ngươi, ngươi không phải muốn nhanh lớn lên sao?

- Hả?

- Có muốn hay không?

-... Muốn, công tử, ngươi...

Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa.

Tiểu nha đầu cũng không nói thêm gì nữa, thân thể bắt đầu run rẩy.

Lúc này, cứ yên lặng tương đối tốt.

Ngoài cửa sổ gió tuyết vẫn như cũ.

Trong cửa sổ, thư sinh động khẩu lại động thủ...

Ngày thứ hai.

Tiểu Điệp lần nữa nằm ỳ dậy trễ.

Lần trước khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói công tử đè tóc nàng, dậy không nổi, lần này thì xấu hổ nói:

- Người ta đau...

Lạc Thanh Chu tối hôm qua cũng không làm chuyện xấu với nàng, chính là không cẩn thận đè cánh tay nàng...

- Lần sau mỗi người ngủ một đầu.

Lạc Thanh Chu giúp nàng vuốt vuốt cánh tay, rời khỏi giường.

Tiểu nha đầu thấy thế, cũng rối rít từ trong chăn bò dậy, quỳ gối bên giường, hầu hạ hắn mặc y phục, vểnh miệng nhỏ bĩu môi nói:

- Mới không muốn đâu, muốn ngủ cùng một đầu với công tử.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, xuống giường, đi tới trước cửa sổ.

Đẩy cửa sổ ra, một luồng hơi lạnh đập vào mặt.

Nhưng khí tức lại phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái.

Tuyết chưa ngừng, nhưng rơi rất nhỏ.

Từng đoá từng đoá bông tuyết, trên bầu trời chậm rãi bay xuống, như cánh hoa màu trắng tàn lụi, trang trí thêm cho cảnh vật ngoài cửa sổ.

Gió lạnh thấu xương cũng tạm thời ngừng lại.

Trong tiểu viện, cây lê như nở hoa.

Cây cối khác đều thành một mảnh tuyết trắng.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nghĩ đến chuyện tối hôm qua thần hồn xuất khiếu và âm hồn tiểu quỷ kia.

Tiểu Điệp mặc y phục xong, tóc dài đen nhánh xõa đến eo, trong tay nhỏ cầm lược, đi tới sau lưng hắn, ôn nhu giúp hắn chải tóc, bộ dáng nho nhỏ, ngoan ngoãn tinh xảo nhu nhu thuận thuận làm người thương yêu.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, đột nhiên xoay người ôm eo nhỏ của nàng, bế nàng lên, để nàng ngồi lên mặt bàn.

Sau đó cúi người nhìn nàng.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, khuôn mặt trắng noãn dần dần nhiễm đỏ ửng, ngượng ngùng nói:

- Công tử, người... Người làm gì?

- Không làm gì, chỉ nhìn ngươi.

Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ gương mặt kiều nộn, cười nói:

- Rốt cục có chút thịt rồi, đáng yêu hơn lúc đầu nhiều.

Tiểu Điệp lập tức khẩn trương lên, sờ khuôn mặt nhỏ của mình nói:

- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ lên cân sao?

- Không, như vậy rất tốt.