Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 142: Một quyền diệt hồn




Lão bà trong mắt chợt lóe sáng, bấm ngón tay niệm quyết, miệng quát khẽ:

- Đi vào!

Ánh mắt của nàng nhập vào âm hồn tiểu quỷ kia, đón gió tuyết, nhẹ nhàng trôi hướng cửa sổ gian phòng kia.

Cùng lúc đó.

Tần phủ.

Lạc Thanh Chu thần hồn xuất khiếu, đột nhiên từ trong khe cửa nhìn thấy một vệt bóng đen, nhẹ nhàng rơi vào phía ngoài tiểu viện.

Dưới nền tuyết trắng chiếu rọi, dị thường rõ ràng.

Bóng đen kia quanh thân quấn mấy sợi hắc khí, gương mặt dữ tợn, hai mắt tinh hồng, hiển nhiên chính là âm hồn tiểu quỷ trên quyển sách kia nhắc tới.

Khác với thần hồn.

Những âm hồn tiểu quỷ này cũng không có ý thức riêng, ngoại trừ có cảm xúc bản năng lúc tử vong mang theo ra cơ hồ không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Ngoại trừ du hồn ra, những tiểu quỷ hai mắt tinh hồng dữ tợn này, có thể là ác quỷ, oán quỷ, cũng có thể là bị người luyện chế thành quỷ nô.

Bên ngoài ánh mắt tiểu quỷ lấp lóe, lén lén lút lút nhìn cửa sổ phòng hắn, hiển nhiên cũng không phải chỉ là tiểu quỷ bình thường, cũng không phải là vô tình xâm nhập nơi này, mà là có mục đích.

Bây giờ thần hồn hắn vừa xuất khiếu thành công, còn có chút suy yếu, chỉ dựa vào thần hồn, khẳng định không có cách nào đối phó.

Cho nên hắn quyết định thật nhanh, lập tức bay trở về phòng, quy khiếu nhập thể.

Cơ hồ trong nháy mắt, thần hồn hòa với thân thể thành một thể.

Hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa sổ, trong mắt hàn mang lóe lên, lập tức đứng dậy, núp bên cạnh cửa sổ.

Lập tức, nắm chặt nắm đấm, màng da cánh tay căng cứng, cơ bắp nâng lên, toàn cơ thể dùng lực lượng lớn tập trung vào nắm đấm, ngừng thở, vận sức chờ phát động!

Âm hồn tiểu quỷ sợ nhất chí cương chí dương chi vật, võ giả khí huyết tràn đầy, chính là khắc tinh của bọn nó!

- Ô...

Đầu tiên là một trận âm phong thổi tới, gõ vào trên cửa sổ.

Lập tức, bóng đen quấn hắc khí dữ tợn kia xuyên qua cửa sổ, thò đầu, nhẹ nhàng đi vào, trừng hai mắt nhìn về phía trong phòng.

Nhưng không đợi nó thấy rõ, trong bóng tối bên cạnh đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức nóng hổi khiến nó kinh hãi!

- Oanh!

Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng bạo hưởng.

Lập tức, một cỗ khí nóng hổi nháy mắt xuyên qua thân thể nó, không đợi nó kịp phản ứng, “Oanh” thân thể nó nổ tung!

Hắc vụ quấn thân thể nó nháy mắt bị tạc phá thành mảnh nhỏ, như sương khói tán loạn!

- Tư...

Nó kinh hãi, đang muốn tụ lại thân thể chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện kia nắm đấm xuyên qua thân thể mình sáng lên mấy tia hồ quang điện màu lam nhỏ bé!

- A ——

Một tiếng thê lương thét lên, chỉ có nó nghe được, đột nhiên gương mặt nó vặn vẹo tuyệt vọng.

Nó cơ hồ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt hồn phi phách tán, biến thành hư ảo!

Đồng thời.

Hậu viện phủ đệ đổ nát hoang vu kia, trong gian phòng nào đó, cũng đột nhiên “A ——“ vang lên một tiếng thét thê lương khàn khàn!

Lão bà đang trợn to hai mắt làm phép, đột nhiên che hai mắt đau nhức, thét chói tai lăn lộn trên đất, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn vặn vẹo dữ tợn, như ác ma đáng sợ!

Bên cạnh Vương Thành bị dọa run lên, cuống quít lui lại, trốn trong gốc hẻo lánh, vẻ mặt tràn đầy hoang mang hoảng sợ.

Hồi lâu sau.

Lão bà che mắt lăn lộn thét lên trên mặt đất, rốt cục khôi phục yên tĩnh, gục một chỗ không nhúc nhích, giống như bị đột tử.

Vương Thành vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, lại chờ đợi trong chốc lát, nhịn không được tiến lên một bước, run giọng gọi:

- Thần bà...

- Thần...

- Lão thân không sao...

Lão bà đột nhiên mở miệng, âm thanh càng thêm khàn khàn, chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, lấy hai tay che mắt ra.

Vương Thành lúc này mới kinh hãi phát hiện, cặp mắt bà tràn đầy máu tươi, hai hàng huyết dịch đỏ thắm thuận khóe mắt chảy xuôi xuống, giống như huyết lệ, gương mặt tràn đầy nếp nhăn dữ tợn kèm hai hàng huyết lệ, nhìn dị thường đáng sợ.

- Không ngờ... trong phòng tiểu tử kia, còn có võ giả...

Lão bà một lần nữa ngồi trước mặt mấy ngọn nến kia, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, hai mắt vẫn như cũ máu tươi chảy đầm đìa.

Vương Thành sắc mặt khó coi:

- Hẳn là thị nữ kia... Thần bà, như vậy... như vậy nên làm thế nào cho phải?

Cặp mắt đầy máu của bà ta nghiêng qua ánh nến, âm lãnh nhe răng cười:

- Hủy một con quỷ nô lão thân phí hết tâm huyết luyện chế, lão thân sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được? Vương quản gia yên tâm, lão thân đã nhận nhiệm vụ này, tự nhiên sẽ giúp các ngươi diệt trừ tiểu tử kia. Thị nữ kia không có khả năng mỗi đêm đều ngủ với hắn, chờ lão thân nghỉ ngơi hai ngày, đến lúc đó, lại phái hai quỷ nô lợi hại hơn đi qua, trực tiếp khiến tiểu tử kia biến thành ngớ ngẩn.

Vương Thành cúi đầu chắp tay:

- Làm phiền Thần bà.

- Hừ, nếu không phải lão thân hôm qua thần hồn xuất khiếu, phát hiện trong Mạc Thành có cao thủ tu hồn ẩn hiện, sợ trêu phải đối phương, thì làm gì phiền toái như vậy.