- Nếu là cao thủ nhân loại cùng cao thủ Yêu tộc sáng tạo kiếm pháp cho hai người, thế chỉ có nhân loại và hậu đại Yêu tộc cùng một chỗ tu luyện, mới có thể phóng xuất ra uy lực lớn nhất nhỉ?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói thẳng:
- Kiếm pháp không thể cho ngươi, ta đang tu luyện cùng người khác.
Long nhi nghe vậy kinh ngạc:
- Công tử còn nhận biết Yêu tộc khác?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Nàng không phải Yêu tộc, là nương tử của ta.
Thần sắc Long nhi ảm đạm, có chút thất vọng:
- Nha.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời với nàng, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta kể cho xong bộ truyện « Tây Du Ký » đi. Đợi sau khi kể xong, ta giảng thêm cho ngươi « Pháp Hoa Kinh ».
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không cần, ngươi trước tu luyện đi, cố gắng đột phá đến Phân Thần cảnh trước năm mới đến.
Lạc Thanh Chu giật mình, nhìn nàng nói:
- Thế cố sự và kinh pháp...
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía mặt hồ xa xa nói:
- Tạm thời không cần giảng.
Lạc Thanh Chu còn muốn nói tiếp cái gì, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên bay lên giữa không trung, hóa thành một đạo ánh trăng, nói:
- Bắt đầu đi.
Lập tức, giữa không trung, bắt đầu xuất hiện một cơn lốc xoáy.
Nguyệt hoa lực lượng trên không cả Tây Hồ đều bắt đầu giống như là thuỷ triều mãnh liệt tụ tập đến nơi này.
Trong lòng Lạc Thanh Chu cảm động, không dám trì hoãn, lập tức khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần, bắt đầu tu luyện.
Từng sợi nguyệt hoa lực lượng như thác nước trút xuống, rơi vào trên đỉnh đầu của hắn.
Trên đỉnh đầu của hắn cũng xuất hiện một vòng xoáy xoay chầm chậm, không ngừng mà thu nạp nguyệt hoa lực lượng vào, thâm nhập vào trong cơ thể của hắn.
Một dòng nước ấm lập tức tràn vào trong cơ thể Lạc Thanh Chu, ấm áp dễ chịu.
Toàn bộ thần hồn tản ra một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, lấp lóe không thôi.
Long nhi đứng ở bên cạnh, an tĩnh nhìn hắn một hồi, lại ngẩng đầu, nhìn thân ảnh xanh nhạt giữa không trung một chút, sau đó yên lặng nhìn.
Gió thu phất qua, mặt hồ như đang bay mua, lá sen đung đưa.
Bóng đêm, lặng yên mà qua.
Lạc Thanh Chu tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, cảm giác thần hồn của mình đã rời khỏi thế giới này, bay vào đến một thế giới tràn đầy ánh trăng.
- Oanh!
Trên đỉnh đầu, bắt đầu sấm nổ liên miên.
Từng đạo lôi điện rơi vào trên người thân ảnh xanh nhạt giữa không trung, chiếu sáng dung nhan tuyệt mỹ không tì vết kia của nàng.
Thiếu nữ Yêu tộc bị sấm sét dọa sợ trốn ở dưới đáy nước, xuyên thấu qua nước hồ nhìn về phía giữa không trung, ánh mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Khi tỉnh lại Lạc Thanh Chu từ trong trạng thái tu luyện, mở hai mắt ra, trời đã tảng sáng.
Mà thân ảnh xanh nhạt chẳng biết lúc nào đã lặng yên rời đi.
Thiếu nữ Yêu tộc một bộ váy đen đang yểu điệu đứng ở bên trên lá sen trước mặt hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ đâu?
Long nhi nói khẽ:
- Tỷ tỷ đã rời đi. Sở công tử, Long nhi có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi hỏi.
Long nhi hơi lúng túng, hỏi:
- Thích một người, là cảm giác gì?
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:
- Thích một người, bất cứ lúc nào ngươi cũng nhớ đến nàng, vô luận đi đến nơi nào, ngươi cũng suy nghĩ nàng. Ngươi muốn mỗi ngày thấy được nàng, muốn vĩnh viễn cùng với nàng đợi cùng một chỗ. Ngươi sẽ không chút do dự vì nàng nỗ lực hết thảy, thậm chí sinh mệnh của ngươi.
Long nhi nói:
- Nha.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ngươi làm sao đột nhiên muốn hỏi vấn đề này? Không phải là có người thích rồi đó chứ?
Long nhi lắc đầu, nói:
- Chỉ là hiếu kì mà thôi. Ta hai ngày qua đang nhìn nhật ký do mẫu thân của ta lưu lại, nàng nói nàng rất thích cha ta, muốn cha ta ăn nàng vào trong bụng, muốn hòa làm một thể với cha ta, cho nên ta rất hiếu kì, đến cùng thích là cái gì, vì cái gì mẫu thân có thể nói như vậy.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Có lẽ, đại khái, mẫu thân ngươi nói về ‘ăn’, cũng không phải có ý ‘ăn’ bình thường kia.
Long nhi nghi ngờ nói:
- Đó là ăn ra sao?
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ta cũng không biết.
Hắn nhìn sắc trời một chút, nói:
- Trời đã sắp sáng, ta phải đi. Long nhi cô nương, gần đây phải cẩn thận, ban ngày tốt nhất đừng đi ra.
Long nhi nói:
- Ừm, công tử cũng phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Long nhi đột nhiên lại nói:
- Công tử, Long nhi nghĩ mỗi ngày đều muốn nhìn thấy ngươi, đây có phải là thích không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Dĩ nhiên không phải. Ngươi chỉ là nhàm chán, muốn tìm một người bồi tiếp thôi.
Long nhi lắc đầu, nói:
- Thế nhưng, Long nhi còn muốn giao phối cùng công tử.