Lạc Thanh Chu nghe vậy khẽ giật mình, đưa tay sờ lên cổ, nói:
- Thế nào?
Hắn đột nhiên mò thấy mấy dấu răng nhỏ bé...
- Thanh Chu ca ca, ngủ đi.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, không tiếp tục hỏi nhiều, cũng cởi áo ngoài, lên giường.
Hai người nằm ở trên giường.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, gương mặt nóng hổi, không dám mở miệng, lấy lòng vuốt ve mái tóc nhu thuận cùng tay nhỏ mềm mại của nàng.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu khéo léo dán ở trong ngực của hắn, sau một lúc lâu, mới ôn nhu hỏi:
- Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ thích đôi giày kia không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Nhìn Đại tiểu thư không có cảm xúc biến hóa gì, bất quá Bách Linh rất cao hứng.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, có chút cau mày nói:
- Gần nhất Tỷ tỷ tựa hồ có tâm sự.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại tiểu thư hình như vẫn luôn như thế này mà.
Hai người lại hàn huyên một hồi, bóng đêm dần dần dày.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ đến đêm nay ra ngoài tu luyện.
Chẳng biết tại sao, hắn không khỏi nghĩ tới tin nhắn mà đêm đó Nguyệt tỷ tỷ gửi cho hắn:
- Đang nhớ ngươi.
Đêm nay có muốn hỏi lại ở trước mặt hay không?
Lúc rạng sáng.
Tần nhị tiểu thư trong ngực đã ngủ say.
Lạc Thanh Chu cũng không lập tức thần hồn xuất khiếu, mà là lấy ra bảo điệp đưa tin, trước phát một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ, hỏi thăm tối nay có thể ra ngoài hay không.
Không biết Cẩm Y vệ điều tra chuyện thần hồn phải chăng đã kết thúc.
Một lát sau.
Tin tức trả lời lại:
- Có thể…
Lạc Thanh Chu thấy thế, yên lòng, lập tức thần hồn xuất khiếu.
Sau khi bay lên nóc nhà.
Hắn trước tiên cẩn thận quan sát bốn phía Tần phủ một hồi, lại nhìn một vòng trên đường đi phụ cận, thấy không có gì lạ, mới bay lên giữa không trung, chạy tới Tây Hồ.
Chờ hắn đi vào Tây Hồ, phía trên lầu các cũng không có người.
Hắn nhìn về phía bên trong bụi hoa sen cách đó không xa.
Ánh trăng vẩy xuống, bên trên lá sen xanh biếc, thiếu nữ Yêu tộc một bộ váy áo màu đen một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, ngồi xổm ở nơi đó nghịch nước, tóc dài đen nhánh đang rủ xuống, lọn tóc đã rơi vào trong nước.
Trên chân ngọc, dây nhỏ màu đỏ phá lệ bắt mắt.
Lạc Thanh Chu lại nhìn bốn phía một vòng, bay đi, bay xuống vào bên trong bụi hoa sen.
Long nhi thấy là hắn, vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói
- Sở công tử, ngươi rốt cuộc đã đến. Mấy ngày nay ngươi cùng tỷ tỷ đều không có đến, Long Nhi thật nhàm chán đây.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ tới rồi hay chưa?
Long nhi lắc đầu nói:
- Tỷ tỷ còn không có đến, không biết đêm nay có đến không.
Lạc Thanh Chu liếc qua chân nhỏ tuyết trắng dưới váy của nàng, nói:
- Mấy ngày nay có những người khác tới không?
Long nhi gật đầu nói:
- Có hai thần hồn tới, liên tục hai đêm đều điều tra bốn phía Tây Hồ. Trong ban ngày tựa hồ cũng có người khả nghi đi dạo ở gần đây.
Thần sắc Lạc Thanh Chu cứng lại, hỏi:
- Hai thần hồn kia có tu vi ra sao?
Long nhi lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết. Ta trốn ở đáy hồ, không dám đi ra.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu nghiêm túc, trong lòng âm thầm suy đoán lai lịch của hai thần hồn kia.
Long nhi cũng an tĩnh đứng ở nơi đó, ngoan ngoãn mà nhìn hắn, hoàn toàn không có uy phong cùng khí thế của Tiểu Bá Vương Tây Hồ.
Bên trong bụi hoa sen yên tĩnh im ắng.
Sau một lúc lâu.
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:
- Long nhi cô nương, dây đỏ cùng linh tiêu bên trên chân ngươi có dấu hiệu buông ra không?
Long nhi nghe vậy giật mình, lắc đầu nói:
- Hẳn là không có.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua, nói:
- Ngươi lần trước Độ Kiếp tấn cấp, thực lực khẳng định tiến hơn một bước, một chút cảm giác cũng không có?
Long nhi thở dài một hơi nói:
- Đây là đồ của cha ta, bên trong có thần huyết của cha, chính ta coi như thực lực mạnh hơn, cũng không có cách nào mở ra.
Lập tức cắn môi một cái, đột nhiên nhìn hắn nói:
- Sở công tử, nếu không, ngươi giúp Long nhi thử một chút nữa đi?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn dưới váy của nàng, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn hồ nước bên cạnh, tựa hồ phản chiếu lấy thân ảnh.
Ánh trăng trắng noãn, thân ảnh kia đang vô thanh vô tức đứng bên trên một mảnh lá sen cách đó không xa, tựa hồ đang an tĩnh nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức ngẩng đầu lên nói:
- Long nhi cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, chân của nữ hài tử là không thể tùy tiện để người khác sờ, ngươi vẫn là nên tìm người khác giúp ngươi thử đi.
Long nhi kinh ngạc một chút, nói:
- Thế nhưng công tử lần trước đã sờ, mà Long nhi cũng không quan tâm.
Lạc Thanh Chu kiên quyết lắc đầu.
Long nhi nhìn biểu lộ trên mặt hắn, đột nhiên cảm giác nơi nào có chút không đúng, giật mình, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bụi hoa sen bên cạnh, sắc mặt lập tức biến đổi.