Lúc Lạc Thanh Chu theo sư phụ Tôn Giang cùng đi ra khỏi đại điện, trời bên ngoài đã sớm tối đen.
Hai người thừa dịp ánh trăng trở về, trong lòng đều phức tạp suy nghĩ chuyện của mình.
Mặc dù Lạc Thanh Chu đã sớm biết, hắn sẽ thành đệ tử thân truyền, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà lại bị ngũ đại phong chủ Lăng Tiêu tông cùng một chỗ tranh đoạt.
Kết quả, cuối cùng vậy mà biến thành đệ tử thân truyền của tông chủ...
Mặc dù tông chủ lời thề son sắt nói chỉ là tạm thời ngay trước mặt năm tên trưởng lão, nhưng đồ đần đều có thể nhìn ra, tông chủ đã sớm ‘Lòng có sở thuộc’ đối với hắn.
Năm tên trưởng lão thấy thế, đành phải hành quân lặng lẽ, từ bỏ tranh đoạt, đoán chừng trong bụng đều đang chửi thầm, nghìn tính vạn tính, tranh đoạt ầm ĩ nửa ngày không nghĩ tới vậy mà để tông chủ ngư ông đắc lợi.
Đoán chừng tất cả đều rất phiền muộn.
Bất quá, Lạc Thanh Chu cũng không có nhìn ra cảm xúc khác từ trên mặt của vị Lệnh Hồ phong chủ kia.
Tối hôm qua hắn đã gọi nàng sư phụ.
Đêm nay hắn còn muốn đi qua diễn luyện kiếm chiêu, không biết đối phương sẽ đối xử với hắn như thế nào.
Đương nhiên, chuyện này lại không thể trách hắn.
Nếu để cho hắn chọn, hắn khẳng định sẽ chọn nàng, dù sao cũng là người quen, hơn nữa da thịt còn chạm nhau qua.
Nhưng bọn hắn cũng không có cho hắn cơ hội lựa chọn.
Một đường suy nghĩ chuyện, rất mau đi đến căn phòng mình được sắp xếp kia.
Lúc này, Tôn Giang mới vỗ vỗ bờ vai của hắn, tươi cười đầy mặt mở miệng nói:
- Phi Dương, vi sư cũng không nghĩ tới ngươi vậy mà lại thành đệ tử thân truyền của tông chủ. Tông chủ vừa tiếp nhận vị trí Tông chủ không lâu, còn chưa chưa hề thu qua bất kỳ đệ tử nào, ngươi là người đầu tiên. Ngươi cũng biết thân phận này có ý nghĩa trọng đại như thế nào?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Sư phụ, về sau vị trí Tông chủ, sẽ không phải là tuyển chọn từ trong số các đệ tử thân truyền của tông chủ đó chứ?
Tôn Giang gật đầu cười:
- Đích thật là như thế. Đương nhiên, nếu như trong tông môn có đệ tử khác ưu tú hơn, tông chủ có khả năng cũng sẽ truyền cho người khác. Bất quá đệ tử thân truyền của tông chủ thì có hi vọng lớn nhất. Mà lại ngươi là đại đệ tử của tông chủ, về sau... Chỉ cần tu vi ngươi vững bước tiến lên, phẩm hạnh và bản sự cũng không tệ, như vậy, cơ hội của ngươi sẽ là lớn nhất.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Thật ra ta cũng không cảm thấy hứng thú vị trí kia.
Tôn Giang cười ha ha một tiếng, nói:
- Có một số việc, cũng không phải vấn đề ở chỗ cảm giác không có hứng thú, mà ngươi có nên gánh chịu hay không. Có vài trách nhiệm, cho dù ngươi không có hứng thú cũng cần gánh chịu. Tựa như tông chủ chúng ta bây giờ, thật ra nàng trước đó một mực từ chối đăng vị...
Sư đồ hai người nói chuyện đi vào trong nhà.
Mấy người đang ngồi ở trước bàn nói chuyện trời đất gặp hai người trở về, vội vàng đứng lên, hưng phấn hỏi thăm.
- Sư phụ, Sở sư đệ đến cùng là được chọn làm đệ tử thân truyền cho ai?
- Sư phụ, vì sao không có tuyên bố Sở sư huynh được vị phong chủ nào chọn trúng?
Tôn Giang biết được tâm tình của bọn hắn, cười nói:
- Mọi người trước đừng kích động, ngồi xuống ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói.
Lạc Thanh Chu đang muốn ngồi xuống, Đao tỷ đi tới đụng đụng cánh tay của hắn, thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, nói với Tôn Giang một tiếng, ra khỏi căn phòng.
Đao tỷ mang theo hắn đi đến dưới đại thụ phía ngoài, quay người nhìn hắn, thần sắc phức tạp nói:
- Sở Phi Dương, ta biết ngươi có rất nhiều bí mật ẩn tàng, ta cũng biết lúc tỷ thí ngươi che giấu thực lực, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, ngươi lại có thể nhảy lên trở thành đệ tử thân truyền. Chúc mừng, về sau thân phận của ngươi thật không đơn giản cũng không cần lại sợ Cẩm Y vệ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư tỷ, bất kể như thế nào, ngươi mãi mãi cũng là sư tỷ của ta.
Đao tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Không phải sư tỷ đôi chân dài à?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ.
Đao tỷ từ lấy ra một phong thư bên hông, đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Vị Nam Cung quận chúa kia để cho ta giao cho ngươi, ta thấy nàng rất tịch mịch, giống như tiểu nương tử bị người vứt bỏ. Nàng để cho ta nói cho ngươi, về sau mãi mãi cũng sẽ không lại gặp ngươi nữa.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhướng mày, vội vàng mở ra lá thư.
【 Sở Phi Dương:
Chúc mừng ngươi trở thành đệ tử thân truyền, ngươi thật lợi hại, thật là lợi hại.
Đệ tử khác cực khổ tu luyện cả một đời, có khả năng đều không thể trở thành đệ tử thân truyền, ngươi lại mới nhập môn đã được tuyển chọn.