Ba lão giả khác đều nhẹ gật đầu.
Thần sắc Tử Hà tiên tử thản nhiên nói:
- Mạc phong chủ nói đúng lắm, nếu để cho chính hắn chọn, hoàn toàn chính xác có chút không ổn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc bên cạnh, nhìn nàng một cái.
Tử Hà tiên tử có chút nhíu mày, trầm ngâm một chút, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói:
- Thế này đi, hôm nay vô luận đưa hắn cho ai, các ngươi khẳng định cũng sẽ không phục. Vì để tránh cho việc lại xảy ra thêm tranh chấp, bổn tông chủ quyết định, để hắn trước đi theo Bổn tông chủ. Chờ sau này hắn hiểu rõ thấu triệt đối với tất cả đỉnh núi các ngươi, lại để cho hắn tự lựa chọn, các vị phong chủ cảm thấy thế nào?
Mạc Cửu Phong: - .....
Phong chủ khác: - ….
Lạc Thanh Chu: - ...
Tôn Giang ngoài cửa: - …
Chỉ có Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một bên chưa thay đổi vẻ mặt, bộ dáng vẫn tràn đầy băng lãnh như cũ.
…
Màn buông rơi xuống.
Sơn phong các nơi đều dấy lên đèn đuốc, lấm ta lấm tấm.
Trăng bạc trong sáng trong bầu trời đêm, sao trời đầy trời.
Đêm nay mặc kệ đối với người nào mà nói, nhất định đều là một đêm khó ngủ.
Lúc ăn cơm tối.
Có người đang nâng chén chúc mừng, có người đang khóc ròng.
Cũng có người đang cảm thấy tuyệt vọng không nói một lời.
Kim Tùng nổi giận đùng đùng đi Kiếm Phong một chuyến, sau đó lại thất hồn lạc phách trở về.
Sau khi trở lại phòng nhỏ, đại đệ tử Lôi Dương của hắn lập tức hỏi:
- Sư phụ, vị Ngụy sư bá kia của Kiếm Phong nói thế nào? Vì sao ngài ấy lại nuốt lời, lừa gạt chúng ta? Ngài ấy rõ ràng đã đáp ứng muốn thu Vân sư muội làm đệ tử nội môn.
Mặt mũi Kim Tùng đầy âm trầm, không nói một lời.
Đệ tử khác đều muôn hỏi thăm, gặp một màn này, cũng không dám mở miệng.
Vân Uyển Nhu đỏ hồng mắt, từ giữa phòng đi ra, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, nhưng tiếng nói vẫn run rẩy như cũ:
- Sư phụ, đệ tử chỉ muốn biết, đến cùng là vì cái gì?
Kim Tùng ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt băng lãnh, thần sắc lạnh lùng, giống như đang nhìn một người xa lạ, không còn có từ ái và sủng ái trước đó.
Trong lòng Vân Uyển Nhu run lên, tiến lên một bước, lã chã chực khóc nói:
- Sư phụ, đệ tử chỉ muốn biết nguyên nhân, xin ngài nói cho đệ tử biết.
Kim Tùng nhìn bộ dáng thích ra vẻ nhu nhược của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn lửa giận, nâng bàn tay lên, ‘Ba’ một tiếng quất vào trên mặt nàng, trực tiếp đánh nàng đến nỗi thân thể nghiêng một cái, té ngã trên mặt đất.
Đệ tử khác thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, câm như hến.
Mặt mũi Kim Tùng tràn đầy tức giận khiển trách:
- Ngươi còn mặt mũi hỏi nguyên nhân? Trước đó ở trên núi, vi sư đã nói với ngươi rất nhiều lần, nhân ngoại hữu nhân, ngoài núi có núi, để ngươi không nên gây chuyện, không nên gây chuyện, vì sao ngươi vẫn phải gây chuyện? Ngươi gây chuyện còn chưa tính, vì sao luận bàn thua với người ta nhưng lại thẹn quá hoá giận, chuẩn bị giết người? Tâm tính cùng phẩm đức như ngươi, như thế nào tiến vào nội môn?
Vân Uyển Nhu bị đánh, gương mặt sưng tấy nóng bừng, khóc nói:
- Sư phụ, không phải chúng ta gây chuyện trước, là bọn hắn...
- Ngươi im miệng!
Kim Tùng nghiêm nghị quát, càng thêm tức giận và thất vọng nhìn nàng:
- Không ngờ đã đến lúc này, ngươi còn muốn giảo biện cùng lừa gạt, ngươi thật coi vi sư cái gì cũng không biết à? Người ta đi suối nước nóng trước, các ngươi đi sau, vì sao muốn ngang ngược càn rỡ, đuổi người ta đi? Người ta đã lui một bước, chuẩn bị rời đi, vì sao lại muốn mở miệng khiêu khích, tỷ thí với người? Tỷ thí thì tỷ thí, vì sao lại thua thẹn quá hoá giận, mất lý trí? Những phẩm hạnh ác liệt này của ngươi vừa hay bị đệ tử Kiếm Phong nhìn thấy rõ rõ ràng ràng! Uổng công cho vi sư còn nổi giận đùng đùng đi Kiếm Phong tìm người ta chất vấn, kết quả lại đi tìm mất mặt xấu hổ, bị người ta răn dạy cùng chế nhạo! Ngươi đều ném hết mặt mũi của ta, ném luôn cả mặt mũi của Thủy Thành phân đà chúng ta, ném hết tất cả.
Lần này Kim Tùng lập tức mắng Vân Uyển Nhu tê liệt ngồi trên mặt đất, toàn thân run rẩy, không dám nói nửa chữ, trong lòng một mảnh tuyệt vọng.
Đệ tử khác đều cúi đầu, mặt mũi tràn đầy xấu hổ cùng hối hận.
Danh ngạch đệ tử nội môn lúc đầu đã tới tay, vinh quang khi xếp hạng cao cùng phần thưởng phong phú, đều bởi vì chuyện sai tối hôm qua mà hóa thành hư ảo...
- Ầm!
Kim Tùng càng nghĩ càng giận, đột nhiên một chưởng đánh nát cái bàn bên cạnh, gương mặt dữ tợn chửi bới.
- Phế vật! Một đám phế vật!
Mà ở bên trong một gian phòng khác.
Mấy người Trương Viễn Sơn đang ngồi trước bàn hưng phấn thảo luận Lạc Thanh Chu như thế nào trở thành đệ tử thân truyền.
Sở Tiểu Tiểu thảo luận tích cực nhất.
Mà Đao tỷ thì rất ít nói chuyện, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.